Tương Tư Thành Bệnh, Không Thể Chữa

Chương 45: Thiếu Cảm Giác An Tâm




Lâm Vân Thiên nấu xong bữa tối, đều là món Hồ Vân Thư yêu ăn, tuy cậu không đặc biệt dặn anh làm những món này. Mấy ngày nay cậu buồn bực không vui, anh muốn cậu vui lên một chút khi ăn được món mình thích.

Món nào cũng ngọt.

Anh dọn sẵn ra bàn ăn, mưa càng lúc càng lớn, dự báo thời tiết cũng đưa tin, sắp tới có bão lớn, nên ăn cơm xong sớm mau chóng đưa cậu về nhà.

Từ đầu Lâm Vân Thiên đã không có suy nghĩ sẽ giữ người lại qua đêm.

Khi anh lên lầu gọi Hồ Vân Thư xuống ăn tối thì thấy cậu bị nước mưa bắn vào trong cũng không mảy may để ý.

Phòng ngủ của Lâm Vân Thiên nằm ở lầu ba, anh muốn từ nơi cao hơn ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Hơn nữa, là vì Hồ Vân Thư.

Nhà cậu ở phía bên cạnh nhà anh, nhà cậu thấp, bị bao quanh bởi các hộ nhà khác, bí bách. Cho nên cậu rất thường xuyên mang sách vở dọn tới nhà anh hóng gió làm bài tập.

Một năm bốn mùa đều kiên trì qua chỗ Lâm Vân Thiên chơi, nhưng đột nhiên năm ngoái lại ngừng nghỉ, anh còn nghĩ cậu lười qua lại.

Anh có chủ động mời cậu đến nhà chơi vài lần lúc rảnh rỗi, bị cậu dùng đủ mọi lí do khéo léo từ chối. Sau đó anh cũng không nhắc lại chuyện này nữa, tuy bọn họ là bạn tốt, cũng không thể lúc nào cũng dính lấy nhau, đều có bí mật của riêng mình cả.

Mà bí mật của Vân Thư....

Em ấy yêu mình.

Nhận định này làm trái tim Lâm Vân Thiên thình thịch nhảy, nhói lên inh ỏi.

Nhớ lại khi đó, Hồ Vân Thư có lẽ đã thích anh, rồi lại muốn giữ khoảng cách với anh.

Lâm Vân Thiên không giống người khác, cái gì mà sau khi chia tay lại tiếp tục làm bạn bè, anh rất cứng rắn, dứt khoát, việc nào ra việc đó. Cậu sẽ trở thành người dưng mất.

Cậu sợ bị anh phát hiện ra khác thường, lúc đó còn chưa chuẩn bị tâm lý thông báo, nếu anh từ chối thì cả hai đến bạn bè cũng không thể tiếp tục làm.

Cho nên mới Hồ Vân Thư mới có suy nghĩ tỏ tình với anh vào ngày hai đứa tốt nghiệp. Nếu anh từ chối, cậu còn có thể sửa nguyện vọng, học đại học ở một thành phố khác, bớt xấu hồ.

Thế mà anh lại có bạn gái, làm gián đoạn tính toán của cậu, cũng làm cậu ai oán, mọi chuyện sau đó như con ngựa thoát cương, càng lúc càng tệ.

Ít ra thì hiện giờ hai đứa đang yêu đương.



Nhưng cái thích của Lâm Vân Thiên, có dung túng nuông chiều, có chăm sóc, bảo vệ, nhưng tình cảm không có cho đi nhiều bằng cậu.

Không khác cách anh đối xử với cậu khi cả hai còn là bạn bè là mấy. Hơn nữa, ánh mắt của anh sẽ không nói dối.

Không có rung cảm mãnh liệt, càng không có yêu thắm thiết.

Hồ Vân Thư đối với anh là yêu, yêu thầm nhiều năm, yêu mà không dám nói, tâm lý mỏng manh.

Còn anh, chỉ là mới thông suốt mình cũng có cảm tình với cậu, nhưng lập tức tỏ ra yêu cậu đến chết đi sống lại, nguyện ý hi sinh tất cả thì không thể.

Anh hổ thẹn không bằng.

Càng là ay náy.

Lâm Vân Thiên hụt hẫng nhìn cậu như muốn hòa tan vào màn mưa ngoài cửa sổ.

Vân Thư lại suy nghĩ vẫn vơ tiêu cực nữa rồi?

Anh hoảng hốt đến gần, không tự giác thả nhẹ bước chân.

Đột nhiên cảm thấy giống như cậu đang khóc.

Không biết nước mưa hay là nước mắt.

Ngắm trời đang mưa, tâm trạng của Hồ Vân Thư sẽ tốt lên mới phải? Vì cậu từng nói, xem mưa rơi rất khoan khoái.

Trông dáng vẻ đăm chiêu của cậu rất đáng yêu, đôi mắt cụp xuống, hai hàng lông mi khẽ run lên, đôi môi nhỏ bạm chặt khó nghĩ.

Dường như thiếu niên của anh đang sầu não vì chuyện gì đó và cực kỳ tủi thân.

Lâm Vân Thiên nhẹ nhàng bước lại gần, dang tay từ đằng sau ôm lấy thân hình nhỏ xinh của người yêu.

Cảm giác thật khác lạ, từ tình bạn chuyển sang tình yêu, đến cả khi ôm một cái, cảm xúc trong lòng cũng thay đổi.

"Vân Thư."

Anh gọi cậu, nhưng lại không nói gì thêm nữa.

Muốn an ủi cũng không biết nên nói cái gì, như có tảng đá lớn chặn ngang yết hầu, nói không thành tiếng.



Không đoán cũng biết, nguyên nhân khiến Vân Thư buồn bã luôn là anh.

Phiền muộn trong lòng cậu, bất an trong thâm tâm cậu, trong một chốc lát, trong một câu nói không thể quét sạch hết đi được.

Anh yêu em, có mỗi một câu đơn giản ba từ ghép lại.

Lâm Vân Thiên không nói, nhưng anh đã cố gắng dùng hành động để thể hiện cho Hồ Vân Thư hiều. Nhưng cậu lại hiểu lầm rằng, anh đối tốt ân cần với cậu là vì thương hại, bắt buộc phải.

Không phải lúc nào dùng hành động chứng minh là giải quyết được vấn đề đâu.

Bóng lưng Hồ Vân Thư vẫn luôn mảnh mai và quạnh quẽ, hệt như con diều lảo đảo trong gió. Mà anh chính là người nắm lấy sợi dây mỏng manh điều khiển con diều nhỏ. (I

Lâm Vân Thiên cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.

Suốt ngần ấy thời gian qua.

Có được mấy khi anh thực sự chú ý đến cậu bạn thân thiết nhất đây?

Dù sao cũng là bạn chơi cùng nhau từ nhỏ tới lớn, Lâm Vân Thiên ít khi nào tự hỏi

Eo của Vân Thư thật nhỏ.

Em ấy gầy quá...

So với số nhiều Alpha ngay từ lúc phân hóa đã có vóc dáng cao lớn, phát dục tốt, Omega thì vẫn không thay đổi là mấy.

Mùi tin tức tố thoang thoảng quen thuộc hòa lẫn vào nhau khiến Hồ Vân Thư hít cánh mũi.

Tuy luôn nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng khóe mắt cậu vẫn luôn trộm ngó người đứng phía sau.

Được ôm vào lòng, đôi tay lạnh lẽo được xoa, Hồ Vân Thư ủ rũ không quá ba giây đã xoay người chôn đầu vài lồng ngực anh.

Cậu không biết mình bị sao nữa, nhưng luôn không thể phớt lờ anh.

Thanh âm của Lâm Vân Thiên truyền đến bên tai, dù bên tai tí tách không ngừng, nhưng Hồ Vân Thư dường như chỉ nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh.

"Đêm nay, ở lại đây với mình đi. Đừng về, Vân Thư....