Buổi tối.
Dùng xong bữa tối, Hồ Vân Thư hỗ trợ thu dọn bàn ăn, trước Lâm Vân Thiên một bước rửa chén đĩa.
Trước kia cậu được anh chiều chuộng thành thói quen, năm ngón tay không động một việc nhà, lười đến độ một cốc nước cũng nhờ anh rót hộ mình.
Nhưng bây giờ Hồ Vân Thư không nghĩ như vậy nữa, tuy cậu không phải là loại người anh thích nhưng ít nhất cậu sẽ ngoan, sẽ hiểu chuyện.
Một người chỉ biết cầm chổi quét nhà qua loa như cậu, bây giờ đã có thể nấu ăn, dọn dẹp. Tuy còn nhiều sai sót nhưng cậu đang cố gắng cải thiện, cũng tìm thấy một chút mới mẻ trong quá trình làm việc.
Mục đích cũng là vì lấy lòng mẹ của Lâm Vân Thiên, bà ấy muốn con dâu hiền lành, giỏi việc nhà. Hồ Vân Thư cảm thấy mình hèn lắm, nhưng cậu đâu thể làm gì hơn nữa, anh cũng đầu có yêu cậu. Q
Nhưng dạo gần đây mẹ anh luôn nhìn cậu với ánh mắt đầy áy náy và đượm buồn, cậu đã biết kiên trì muốn cậu làm con dâu của bà đến đây là hết.
Nếu Lâm Vân Thiên yêu cậu thì đã yêu từ lâu rồi.
Là Hồ Vân Thư cậu dây dưa mãi không dứt.
Biết khó không lui.
Cau bi lam nang lam, lam tinh.
Muốn cậu từ bỏ Lâm Vân Thiên để yêu người khác, thật sự rất khó.
Không có ai có thể thay thể được Vân Thiên trong lòng mình.
Anh ấy ưu tú, hay chăm sóc mình, lúc nào cũng dịu dàng với mình...
Choang!
Thất thần lau xong cái đĩa cuối cùng, Hồ Vân Thư đưa tay muốn bỏ vào kệ treo tường, cậu không cần thận đánh rơi nó xuống đất.
Tiếng vỡ nát khi đồ sứ va chạm với sàn gạch men, mảnh sứ cọ qua ống quần không bị thương nhưng làm cậu giật mình không nhẹ, đụng trúng góc vuông nhô ra của tủ âm tường, đau tới nhăn mày.
Hồ Vân Thư uề oải, chà xát cục u nhỏ sau đầu.
Cậu lại làm hỏng nữa rồi.
Tâm trạng càng hỏng bét.
"Vân Thư!"
Hồ Vân Thư đang muốn đi tìm ky hốt rác và chổi đến dọn dẹp. Vừa mới bước lên được một bước, cậu nghe được,
Lâm Vân Thiên từ trên tầng xuống chạy đến đây, hối hả và dồn dập.
Thấy cậu không té ngã không đồ máu, anh như được ban phước, yên tâm không ít.
Lúc Hồ Vân Thư dành rửa bát, Lâm Vân Thiên có chút lo lắng và ngạc nhiên, vì trước đây anh chưa thấy cậu rửa một cái chén nào, sợ cậu làm không được ngược lại làm bị thương bản thần.
Nhưng cậu kiên trì, anh cũng đành thôi, anh lên tầng tìm hộp sữa và cà phê, pha cho cậu một ly. Hồ Vân Thư rất thích vị cà phê, vì nó có mùi giống hương thơm tin tức tố của anh.
Lâm Vân Thiên khi biết được, ngại ngùng hồi lâu.
Vì trước đây chỉ có hai đứa ở với nhau, anh luôn phóng thích tin tức tố ra, không cố kị gì hết. Kỳ phát tình đầu tiên của hai đứa còn chưa có đến, cậu thích mùi của anh, anh cũng không liên tưởng đến chuyện cậu yêu mình, nên cứ thế...
Trách anh, nếu Vân Thư đến kỳ sớm hơn là tại anh.
Đến bản thân Lâm Vân Thiên cũng chưa phát hiện ra mình lại để tâm đến Hồ Vân Thư trong từng suy nghĩ.
Chính cái cách anh đối xử tốt trong thời gian dài với cậu làm anh khó nhận ra cậu mới là người đặc biệt.
Mắt thấy Hồ Vân Thư muốn bước qua chỗ đĩa vỡ, tuy cậu mang có dép nhưng Lâm Vân Thiên vẫn toát mồ hôi lạnh, gấp gáp ngăn lại: "Cậu đứng im đó, để mình dọn!"
"Coi chừng bị cứa trúng, đứng đó đi." Sợ cậu không nghe, anh nhắc lại vài lần mới chạy đi lấy chổi.
Vân Thư chỉ cần bị xước một miếng Lâm Vân Thiên cũng đã gấp gần chết, anh tất bật dọn dẹp mảnh sứ vươn vãi, cũng không để ý mình có bị giẫm trúng hay không.
Hồ Vân Thư nhìn anh cúi người quét sàn, bây giờ chắc anh đang tức giận với cậu lắm, nhưng giận mà không dám nói.
Anh không nỡ lớn tiếng với Vân Thư.
Đây là người Lâm Vân Thiên đối xử như em trai, địa vị của cậu trong lòng anh chỉ xếp sau gia đình, là người anh nhìn từ nhỏ đến lớn.
Là người anh trần trọng...
Hồ Vân Thư giấu đi nụ cười, rồi chợt nổi lên suy nghĩ xấu xa. Nếu cậu đổ máu, Lâm Vân Thiên sẽ càng lo lắng hơn, đúng không? Đ
Cậu đã có sẵn đáp án trong lòng.
Chỉ những lúc như thế này cậu mới cảm nhận được tình yêu của anh.
Lâm Vân Thiên dọn xong, cần thận nắm tay Hồ Vân Thư, lôi kéo cậu ra ghế sô pha ngồi xuống, hỏi cậu có bị đau ở đâu không, sợ cậu đau mà giấu.
"Mình không..." Suy nghĩ về suy nghĩ, cậu không muốn anh phải lo, có đau cũng nói không.
Nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của anh, mắt cậu nóng lên, cảm xúc uất ức như vỡ đê mà tràn ra.
Cậu đau lắm, có Lâm Vân Thiên an ủi mới hết đau được.
"Đau, sau ót u một cục luôn."
"Đề mình xem..."
Trái tim Lâm Vân Thiên như bị ai nhéo từng chút, anh vươn tay, vuốt nhẹ sau gáy yếu ớt của Hồ Vân Thư. Chợt, ngón tay anh như bị phỏng mà dời đi thật nhanh.
"À..." Anh làm như mình vẫn bình thường, chạm phải tuyến thể chỉ là ngẫu nhiên, bàn tay vững vàng luồn qua từng sợi tóc mềm mại, làm anh cứ muốn xoa đầu cậu mãi.
Hồ Vân Thư ngồi ngoan mặc cho anh hết chọc rồi lại trêu, chỉ là, đôi mắt nhìn về phía Lâm Vân Thiên tràn đầy cảm xúc không khó lý giải, khiến anh nao núng.
Em yêu anh, Vân Thiên.