Tuyệt Đối Cưng Chiều - Đồng Song

Chương 14: Gọi mẹ đi




Ngọc Linh ngồi ở bên ngoài mãi mà cũng không thấy Dịch Văn Lâm bước ra.

Cô âm thầm cắn răng, không biết tên đó đến đây làm cái gì.

Dù sao đây cũng được coi như là nhà cô rồi, hắn ta tới đây chỉ để làm ô uế căn biệt thự này mà thôi.

Lúc Ngọc Linh đang bực bội rắc thức ăn cho cá thì đột nhiên thấy bác Trương chạy tới.

“Thiếu phu nhân.”

Bác Trương vừa chạy vừa thở hổn hển.

“Có chuyện gì vậy à bác?”

“Ban nãy Dịch tiểu thiếu gia có tới đây, thiếu gia hỏi thiếu phu nhân có muốn lên thư phòng cùng không?”

Dịch tiểu thiếu gia chính là Dịch Văn Lâm, còn theo ý của Dịch Thế Dương là nếu cô lên thư phòng bây giờ thì có thể cho tên tra nam kia biết mặt.

Trước đó cô chỉ hận không thể áp tên kia xuống và đánh cho một trận, mà bây giờ Dịch Thế Dương đã tự động dâng cơ hội lên cho cô chà đạp tên kia.

Phải biết chớp lấy thời cơ, không thể phí phạm lần này được.

Tên khốn đó cứ chờ cô đi.

“Cháu tới ngay đây.”

Nếu Dịch Thế Dương đã gọi cô lên cùng thì tức là muốn công khai cho tên tra nam kia biết rồi.

Mặc dù lúc đầu cô có nói không muốn để ai biết chuyện hai người kết hôn.

Nhưng bây giờ trong đầu cô toàn là suy nghĩ cho tên đó nếm đủ nhục nhã nên việc này tạm thời bị ném ra sau đầu.

Bác Trương dẫn cô lên thư phòng.

Thư phòng của Dịch Thế Dương nằm trên tầng ba, lúc cô đứng dưới vườn đã nhìn thấy một căn phòng có một mặt được lắp toàn là kính.

Nằm chính giữa và khi nhìn vào rất bắt mắt, thư phòng rộng ngang phòng ngủ chính, không hổ là Dịch tổng.

Đây là lần đầu tiên Ngọc Linh lên tầng ba, xung quanh khá tĩnh lặng, nghe bác Trương nói người làm trong nhà không được tự tiện đặt chân lên đây.

Nếu dọn dẹp thì phải có bác Trương giám sát bởi vì trong thư phòng toàn là những văn kiện quan trọng của công ti.

Tuy người làm trong nhà được tuyển chọn cẩn thận nghiêm khắc nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Đến trước cửa phòng, Ngọc Linh để bác Trương đẩy cửa cho mình đi vào.

Dịch Thế Dương đã nói cô có thể đến bất cứ chỗ nào trong căn biệt thự này, thế nên lúc đó bác Trương không hề gõ cửa mà đẩy luôn cho cô đi vào.

Căn phòng này không xa hoa hay tráng lệ như những gì cô nghĩ.

Nó không giống với bất kì căn phòng nào trong biệt thự, ngoài mặt kính ban nãy cô nói ra thì ba mặt tường còn lại hầu hết đều là giá sách.

Mặt kính lúc đầu cô nhìn thấy bình thường, nhưng bây giờ đi vào mới thấy nó to khủng khiếp.

Hai tấm rèm treo được buộc hờ, ánh nắng chiếu vào khiến căn phòng có sức sống hơn.

Mà ở chính giữa, Dịch Thế Dương đang ngồi trên bàn làm việc, trong tay anh là một xấp văn kiện.

Có một ngườ khác đang đứng đối diện với anh và quay lưng với cô.

Không phải là Dịch Văn Lâm thì còn là ai vào đây nữa.

Dịch Văn Lâm không quay đầu, hắn vẫn còn đang cúi gằm vì cuộc nói chuyện vừa rồi với ba nuôi.

Lúc này hắn chỉ nghĩ chắc là bác Trương mang theo trà nước gì đó vào phòng thôi nên hoàn toàn không chú ý tới.

Hắn vẫn còn đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ của riêng mình.

Đột nhiên người đàn ông tuấn nhã kia mở miệng.

“Ngọc Linh, lại đây nào.”

Dịch Văn Lâm cả người cứng đờ giống như bị sét đánh.

Hắn ta không nghĩ sẽ nghe thấy cái tên này ở đây.

Lúc hắn muốn quay đầu lại nhìn thì cô gái nhỏ đã đi lướt qua mặt hắn và dừng lại ở chỗ ba nuôi.

Nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo kia, Dịch Văn Lâm không nhịn được mà hô lên.

“A Linh.”

Dịch Thế Dương nhíu mày.

“Không có quy củ gì cả, gọi là mẹ biết chưa.”