Dịch Văn Lâm nhất quyết không chịu rời khỏi đây.
Nếu hắn ta thật sự rời đi, Dịch Thế Dương sẽ đuổi hắn ra khỏi nhà họ Dịch thật.
Trước đây hắn đắc tội không ít người, nếu thật sự bị đuổi khỏi chốn hào môn hoa lệ, hắn sẽ bị người người khinh nhục.
Hắn không thể để chuyện này diễn ra.
Tuy hắn có Dịch lão gia chống lưng nhưng bây giờ người nắm quyền thực sự không còn là lão già đó nữa.
Dịch Thế Dương một tay che trời ở trong giới kinh thương, nếu anh đã nói như vậy thì ngay ngày hôm nay Dịch Văn Lâm nhất định phải ôm đồ cuốn xéo.
Hắn ta không muốn trở về nơi tồi tàn tàn trước đây, mặc một bộ quần áo không sang trọng, sống trong một ngôi nhà bình thường không bằng một góc của ngôi biệt thự hắn ta đang ở.
“Không, ba nuôi, con biết sai rồi, xin ba đừng làm vậy!”
Trước đây Dịch Văn Lâm không thích gọi người đàn ông chỉ hơn mình chục tuổi là ba nuôi, nhưng bây giờ hắn không thể tỏ thái độ không tốt lành như vậy.
Ngọc Linh nhìn hắn ta như vậy thì càng cảm thấy bản thân sớm chia tay loại người như thế là đúng đắn.
Một tên đàn ông hèn nhát, ham quyền hám của không phải là người mà cô chấp nhận được.
Dịch Thế Dương không thích những kẻ ồn ào, ngoài Ngọc Linh ra thì những kẻ khác đều bị anh tống cổ ngay lập tức.
Giống như lúc này, khi Dịch Văn Lâm còn đang van xin thảm thiết thì mấy vệ sĩ mặc đồ đen đã tiến từ bên ngoài vào.
Bọn họ chào hỏi hai người, sau đó xách cổ áo Dịch Văn Lâm lên và túm ra ngoài.
Nếu đã không còn là người nhà họ Dịch, lại còn là người khiến cho Dịch tổng chán ghét thì nên biến đi càng sớm càng tốt.
Bác Trương đứng sẵn ở trước cửa thấy Dịch Văn Lâm bị lôi xuống thì lòng thầm than quả nhiên là như vậy.
Trước đây bác ấy đã không có ấn tượng tốt đẹp về cậu chủ nhỏ mà lão gia mang về này.
Dịch Văn Lâm tuy mang một khuôn mặt khá điển trai lại dịu dàng thư sinh nhưng những gì mà bác Trương cảm nhận được từ trong ánh mắt của hắn mỗi khi nhìn người khác lại không gây được thiện cảm.
Vốn dĩ Dịch Văn Lâm cũng từ một cậu thanh niên bình thường xoay mình thành thiếu gia hào môn. Hắn ta không nên chĩa cái nhìn khinh bỉ vào những người không có cuộc sống sung túc.
Bác Trương biết chắc Dịch tổng đã sớm nhìn ra bản chất thật của cậu con trai nuôi hờ này.
Nếu mọi chuyện chỉ có thế thì sẽ không quá to tát, nhưng mới đây bác Trương lại nghe được việc cậu nhỏ Dịch Văn Lâm dám có ý đồ xấu với phu nhân nhà mình, lại còn dám lăng nhăng với bạn thân của phu nhân.
Hôm nay Dịch Văn Lâm tự dâng mình tới cửa mà Dịch tổng không ném thẳng hắn ra ngoài thì quá nhân từ.
Bác Trương ra hiệu cho vệ sĩ mang người ra khỏi cổng, tránh cho người yêu thích sự sạch sẽ như Dịch tổng sẽ cảm thấy ghê tởm.
Trước khi Dịch Văn Lâm đi khuất mắt, bác còn nói.
“Nếu lần sau vị này còn đến đây thì mọi người không cần tiếp đón.”
Dịch Văn Lâm vốn bị tên vệ sĩ cao to kia xách như xách gà mà không thoát ra được đã vô cùng bực bội, sau khi nghe bác Trương nói vậy thì máu nóng càng nổi lên cao.
“Lão già kia, lão là ai mà dám nói chuyện như vậy với tôi hả?”
Bác Trương không tức giận vì lời nói này, ngược lại bác càng bình tĩnh hơn.
Điều này càng khiến cho Dịch Văn Lâm cảm thấy mình vừa ăn quả đắng.
“Tôi là ai hả? Tôi là người nhà họ Dịch, còn cậu thì không!”