Tối hôm đó, Dịch Thế Dương làm thủ tục hủy bỏ quyền nhận nuôi.
Anh đã không vừa mắt thằng con trai này từ lâu, nếu bây giờ vẫn không chịu hành động thì chẳng mấy chốc vợ anh sẽ đá anh ra khỏi nhà.
Cũng là tối hôm đó, Ngọc Linh đứng trước cửa căn phòng ngủ của hai người, phân vân vô cùng.
Cô và anh dù sao cũng đã là vợ chồng nên ngủ cùng nhau trên một chiếc giường chắc không sao đâu nhỉ?
Nhưng mà...
Nếu ba mẹ cô biết chuyện nhất định sẽ mắng cô một trận cho xem.
Ngọc Linh xoắn xuýt mãi.
Đúng lúc này, điện thoại trong tay cô đột nhiên đổ chuông.
Gọi đến là một số lạ, Ngọc Linh không biết là ai. Dù sao thì số của cô không phải ai cũng biết.
“Alo ai đấy ạ?”
Từ đầu dây bên kia, cô nghe thấy giọng nói của tên đàn ông khốn kiếp.
Không phải Dịch Văn Lâm thì ai vào đây?
Cô nghe thấy Dịch Văn Lâm nói mấy câu không thể xuôi tai nổi.
“A Linh, em có thể thuyết phục ba anh hộ anh không? Coi như là anh cầu xin em đấy, em nể tình anh đi, nhớ đến tình cảm của chúng ta bao lâu nay mà giúp anh chuyện này thôi được không?”
Dịch Văn Lâm sốt sắng, hắn ta biết Dịch Thế Dương đã bắt đầu làm thủ tục hủy bỏ quyền nuôi dưỡng rồi.
Nếu như nhanh chóng thì chỉ trong hôm nay hắn phải ôm đồ cuốn xéo.
Đó là điều hắn không hề muốn.
Hắn không muốn rời khỏi căn biệt thự giàu có đã sống bấy lâu, cũng không muốn rời tay ra khỏi chiếc vô lăng của xe hơi, muốn sống cuộc sống cơm bưng nước rót.
Đó là lí do hắn phải đi cầu xin Ngọc Linh.
Cô thật sự không ngờ Dịch Văn Lâm có thể mặt dày đến cỡ đó.
“Dịch Văn Lâm.”
“Em đồng ý giúp anh rồi đúng không?”
“Anh là đồ mặt dày vô liêm sỉ nhất mà tôi từng gặp. Cút đi, đừng xuất hiện trong cuộc đời của tôi nữa.”
Nói xong, Ngọc Linh lập tức cúp máy và cho số điện thoại vừa rồi vào danh sách đen.
Nhờ có tên khốn đó mà cô đã hết phân vân chuyện ngủ chung phòng với Dịch Thế Dương.
Lúc cô bực bội xoay người lại thì đã thấy chồng mình đứng đó từ bao giờ.
Tự nhiên lại có cảm giác đang nói chuyện với nhân tình thì bị chồng bắt gian.
Ngọc Linh sững người, sau đó xua xua tay.
“Tôi... tôi không nói gì mờ ám với anh ta hết... anh cũng... cũng nhìn thấy rồi...”
Dịch Thế Dương phì cười, không nói với cô rằng cô càng như vậy thì mới khiến cho người khác càng nghi ngờ hơn.
Nhưng anh đúng thật là đã nghe thấy mấy lời cô vừa nói, trong lòng anh không giận, có điều cơ hội tốt như vậy anh không nhân lúc đó kiếm chút phúc lợi thì lãng phí.
Thế là Dịch tổng bắt đầu diễn trò.
“Anh không nghe thấy gì hết, em vừa nói chuyện với ai đó?”
Ngọc Linh thở phào nhẹ nhõm, không nghe thấy thì càng tốt.
“Một người không quan trọng, anh đừng để tâm.”
“Là tên Dịch Văn Lâm đó đúng không?” Dịch tổng giả bộ bắt đầu tức giận.
“Không...”
“Vậy em khẩn trương làm gì?”
“Ừ thì, đúng là anh ta thật, nhưng tôi không muốn nói chuyện với anh ta nữa nên cúp luôn rồi.”
“Em nói thật không đó?”
“Thật mà.”
Ngọc Linh cảm thấy may mắn vì Dịch Thế Dương có vẻ đã tin tưởng lời cô nói.
Chỉ có điều...
“Tuy em không nói gì với tên đó, nhưng em là anh tức giận rồi, em có nên dỗ anh một chút không?”
“Dỗ kiểu gì?”
Nếu là người khác, Ngọc Linh đã sớm quay người bỏ đi. Tại sao cô phải dỗ người khác chứ.
“Em đến đây đi.”
Ngọc Linh nghe lời đến gần anh, sau đó được anh dang hai tay ôm gọn vào lòng.
“Ngoan, để anh ôm một chút thôi.”