Tuyệt Đối Cưng Chiều - Đồng Song

Chương 19: Làm gì được tôi?




Một lát sau, Dịch Thế Dương vẫn ôm cứng cô như lúc đầu.

Ngọc Linh đứng đã hơi mỏi chân, cô cựa quậy muốn đẩy anh ra thì bị anh ôm càng chặt hơn.

“Dịch Thế Dương.”

Anh ôm cô, đầu vùi xuống hõm vai hít lấy mùi hương thơm mát trên người cô gái.

Dịch tổng ép sát cô vào người mình, ở một vị trí mà Ngọc Linh không nhìn thấy, đôi mắt của người đàn ông đã ngập tràn trong sự chiếm hữu.

Tuy lần này anh không tức giận, nhưng không có nghĩa là anh bỏ qua cho Dịch Văn Lâm.

Tên khốn đó nên biết thân biết phận và cút đi càng sớm càng tốt.

Sáng hôm sau, thủ tục mà Dịch Thế Dương chuẩn bị đã xong. Anh về nhà chính gặp Dịch phu nhân để bàn bạc mọi chuyện.

Lúc đi Ngọc Linh vẫn còn đang ngủ, vốn dĩ anh muốn đưa cô đi cùng, đồng thời ra mắt mẹ luôn cho bà khỏi nôn nóng.

Nhưng nhìn thấy cô ngủ ngon như vậy, ngoan ngoãn như vậy khiến anh không nỡ nên đành để cô ngủ tiếp.

Hôm nào Dịch phu nhân muốn gặp vợ anh thì anh sẽ đưa mẹ qua sau.

Sáng sớm, tại nhà chính Dịch gia.

Dịch phu nhân đi đi lại lại trước cửa nhà, bà đã sớm nhận được tin Dịch Thế Dương sẽ đến đây.

Bao nhiêu năm mong ngóng con dâu cuối cùng thì con trai bà cũng chịu lấy vợ sinh còn để cho bà có con dâu cùng cháu bồng cháu bế.

Xe của Dịch Thế Dương đi vào cổng, Dịch phu nhân không kiềm lòng nổi mà chạy xuống khỏi bậc thềm.

Lúc thấy con trai mình mở cửa đi ra ngoài thì khuôn mặt của bà rạng rỡ hơn bao giờ hết.

“Cuối cùng thì con cũng tới rồi, mẹ mong con mãi đấy.”

Dịch Thế Dương mỉm cười, sau đó anh thấy mẹ mình đi vòng về đằng sau xe.

“Chỉ mình con về thôi à?”

“Dạ đúng rồi mẹ.”

Dịch phu nhân lập tức thu lại nụ cười trên mặt, giống như người niềm nở vừa rồi không phải là bà.

“Vậy con đến đây làm cái gì?”

“Con đến để hủy bỏ thủ tục nuôi dưỡng Dịch Văn Lâm, con gọi điện báo cho mẹ trước đó rồi mà.”

“Vậy sao con không dẫn con dâu của mẹ theo?”

Đương nhiên là Dịch phu nhân biết, chẳng qua bà thấy điều đó không quan trọng bằng việc con dâu yêu quý đến thăm bà.

“Để lần khác con dẫn cô ấy tới.”

“Có đúng không đó? Con hứa với mẹ mấy lần cũng có làm đâu.”

“Lần sau con sẽ dẫn cô ấy tới mà, mẹ yên tâm đi.”

“Được rồi, mẹ tạm tin con lần này. Ông ta ở trên thư phòng đó, con lên mà gặp.”

“Dạ, lát nữa con sẽ xuống sau.”

“Không cần gấp, đi đi.”

Dịch Thế Dương quen đường lên trên tầng ba, thư phòng của Dịch lão gia nằm ở phòng cuối cùng của tầng.

Dịch tổng không gõ cửa mà đi thẳng vào. Đập vào mắt anh là khung cảnh một người đàn ông đã ngoài trung niên cùng mái đầu hơi bạc, khuôn mặt ông có vài phần giống Dịch Văn Lâm.

Thế mà khi mang hắn ta về ông ta có thể tự tin nhắm mắt nói bừa đó là là thằng bé đáng thương ông nhặt từ bên ngoài.

Dịch lão gia ngả người vào ghế, bên cạnh ông là Dịch Văn Lâm không còn chật vật bất kham như khi đối diện với anh ngày hôm qua nữa.

Dịch Thế Dương thậm chí còn không chào ông ta lấy một câu, anh ngồi xuống sô pha phía đối diện và tự rót cho mình một chén trà.

Dịch lão gia không nhịn được khi bị người ta ngó lơ, ông ta đập tay xuống bàn và quát lớn.

“Cậu xem mẹ cậu dạy cậu thế nào mà cậu càng lớn càng không biết lễ phép như thế hả? Có còn xem tôi là ba của cậu nữa hay không?”

Dạo gần đây Dịch lão gia bắt đầu không coi người nhà họ Hoắc và phu nhân của mình ra gì.

Một phần là những dự án đầu tư mới của ông ta bây giờ đã có khởi sắc, cùng với việc Dịch Văn Lâm trong mắt ông vô cùng tài giỏi, sẽ sớm ngày lật đổ Dịch Thế Dương nên ông ta mới dám hành xử như thế.

Dịch tổng nghe tới đây, động tác uống trà cũng dần chậm lại, sau đó 'rắc' một tiếng, chén trà sứ trong tay anh bị bóp vỡ tan tành.

Những mảnh vụn sứ bị anh ném xuống dưới sàn trước khuôn mặt đen xì của Dịch lão gia.

“Mẹ tôi dạy tôi thế nào? Mẹ tôi dạy tôi phải trở thành một người đàn ông cho đáng mặt đàn ông, không ra ngoài lang chạ lăng nhăng, không dính dáng đến người phụ nữ khác khi đã có vợ con. Thật may mắn vì người dạy tôi là mẹ tôi chứ không phải là người còn không có đủ phẩm chất tốt đẹp của con người như ông.”

Một câu này đâm vào Dịch lão gia, nhưng cũng mắng luôn cả Dịch Văn Lâm.

Sau đó anh lia mắt nhìn thằng con trai nuôi trên danh nghĩa của mình.

“Nhìn xem người ông tự tay dạy dỗ đi, đúng là không có chỗ nào kém ông. Có người yêu rồi nhưng vẫn lên giường với người khác, quả nhiên là giống ông đến từng nét.”

Dịch lão gia bị chọc cho tức điên.

Ông ném hết văn kiện trên bàn xuống, sau đó chỉ thẳng tay vào Dịch Thế Dương mà hét lên.

“Mày... mày là thằng bất hiếu, mày đừng tưởng tao không dám làm gì mày!”

“Vậy ông có thể làm gì được tôi?”