“Nhưng mà... Nhưng mà...”
Ngọc Linh lắp bắp, năm nay cô mới mười tám tuổi. Nếu ba mẹ cô mà biết cô kết hôn thì họ nhất định sẽ đánh cô một trận cho xem.
“Nhưng mà sao?”
Dịch Thế Dương giả bộ không hiểu cô muốn nói gì. Suy nghĩ của cô sắp viết hết ra trên mặt đến nơi rồi, cô bé này đúng là không biết che dấu gì cả.
Ngọc Linh buồn bực.
Bây giờ mà cô muốn kết hôn thì nhất định phải về nhà lấy sổ hộ khẩu.
Ba mẹ cô không phát hiện ra mới là lạ.
Dịch Thế Dương cười cười, sau đó khoác tay lên vai cô, người đàn ông cao lớn ôm trọn lấy thân hình mảnh mai của cô gái nhỏ.
“Có anh ở đây, em lo gì?”
Anh giống như một con sói lớn dụ dỗ một con cừu non ngây thơ.
Nhưng con cừu sắp sập bẫy kia lại không hề đề phòng người đàn ông này một chút nào.
Có trách thì trách anh mang khuôn mặt quá điển trai và dễ lừa tình những cô gái nhỏ.
Không biết có phải do Dịch tổng có năng lực đặc biệt hay không mà nghe anh nói cô cũng thấy yên tâm hơn.
“Sao, người hò hét muốn kết hôn là em, giờ người muốn đá anh cũng là em. Em có nghĩ đến cảm nhận của anh không?”
Dịch Thế Dương cúi đầu xuống, hà hơi vào vành tai mẫn cảm của cô khiến cô rùng mình.
“Em có muốn con trai tôi gọi em một tiếng mẹ không?”
Xét về khoản dụ dỗ người khác phạm tội, Dịch Thế Dương mà đứng thứ hai thì không có ai đứng thứ nhất.
Nhớ đến tên đàn ông bội tình bạc nghĩa trước đây lừa dối mình. Trong lòng Ngọc Linh bùng lên một ngọn lửa.
Cô không cam lòng, tên họ Dịch kia đã cắm cho cô một cái sừng thật lớn thì cô cũng phải trả thù lại cho thỏa lòng hả dạ.
Nhưng mà...
Nhưng mà...
Năm nay cô mới mười chín tuổi, cô kết hôn bây giờ có phải quá sớm rồi không?
Nếu anh trai cô biết thì nhất định sẽ mang đao kiếm tới đây đánh nhau với Dịch Thế Dương mất.
Dịch tổng ngồi xuống ghế, sau đó anh ôm lấy eo cô để cô ngồi lên đùi mình.
“Để anh nói cho em một chuyện được không?”
Ngọc Linh cảm giác được chuyện anh sắp nói không được chính nhân quân tử cho lắm.
Theo bản năng, Ngọc Linh lắc đầu như trống bỏi.
Cô không hề phát hiện ra tư thế ngồi của hai người hiện giờ có bao nhiêu nguy hiểm.
Ngọc Linh giống như đã bị người đàn ông đó dẫn vào tròng, hoặc là, cô vốn dĩ ngây thơ như vậy, dễ dàng bị lừa như thế.
Tay anh vẫn đặt trên vòng eo mảnh khảnh của cô, hơi thở hai người đan xen tạo lên cảm giác mờ ám khó nói thành lời.
“Không.”
“Không muốn cũng phải nghe, em nghĩ sao nếu Dịch Văn Lâm phải quỳ xuống kính trà cho em?”
Quỳ xuống kính trà?
Dịch tổng đúng là dân làm ăn lâu năm, rất biết cách đánh vào lòng người.
Ngọc Linh có chút dao động với lời mời gọi của người đàn ông nham hiểm chết người đó.
“Và em thử nghĩ tiếp, vài năm nữa em cũng phải kết hôn, và anh cũng phải kết hôn. Nếu em không muốn bị giục cưới thì có thể kết hôn với anh.”
“Một người chồng tài năng và hoàn mĩ, em còn gì không vừa ý nữa?”
Đúng rồi, cô còn gì không vừa ý nữa.
Dịch Thế Dương là một tổng tài toàn năng, kim cương vương lão ngũ được công nhận trong giới hào môn.
Với khuôn mặt điển trai, giàu có, Dịch gia nhờ có anh mà đứng trong hàng ngũ những gia tộc giàu nhất cả nước.
Nhưng mà sao nghe nó cứ sai sai kiểu gì ấy.
Nghe anh nói cô cảm giác bản thân sắp vướng vào đường giây đa cấp.
“Em yên tâm, tuy mặt hàng này không thể đổi nhưng có thể trả, nếu em không vừa lòng với anh, chỉ cần em muốn chúng ta có thể ly hôn bất cứ lúc nào.”
Nói xong câu đó, Dịch Thế Dương cười một cách nham hiểm.