“Nhưng mà ba mẹ và anh trai tôi nhất định sẽ không đồng ý...”
Cô nói với giọng ỉu xìu.
Lúc đầu tiên tới đây cô nói rất hùng hồn, nhưng sau khi anh thật sự đồng ý với kế hoạch của cô thì cô lại bắt đầu cảm thấy lưỡng lự rồi.
Đúng là cô có chút động tâm với lời mời gọi của vị tổng tài nào đó, nhưng bây giờ cô khó mà bước qua ải của ba mẹ và anh trai.
Ba mẹ cô nếu biết cô mới mười chín đã đòi kết hôn thì nhất định sẽ đánh gãy chân cô cho xem, không những vậy, người mà cô đòi kết hôn còn hơn cô đến mấy tuổi.
“Có phải ba mẹ và anh trai em mới đi công tác đúng không?”
Nhà họ Dịch và nhà họ Ngọc là thế gia lâu năm, thế nên việc mấy hôm trước ba mẹ Ngọc đi công tác và sang nhà anh gửi gắm con gái đương nhiên là Dịch tổng sẽ biết.
Anh còn cảm thấy đây là thời cơ tốt để dụ dỗ con mồi sa lưới.
“Đúng vậy, thì sao chứ?”
Cô gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh.
Bây giờ cô chỉ hận không thể đánh cho đôi tra nam tiện nữ kia một trận.
Thế nên việc có thể trở thành mẹ trên danh nghĩa của tên khốn kiếp đó làm cô vô cùng chờ mong.
Nhưng nếu kết hôn thì cần phải có sổ đỏ...
Nếu muốn có sổ hộ khẩu thì phải qua ải của ba mẹ.
Cô thật sự không làm được.
“Đây không phải thời cơ tốt nhất để chúng ta kết hôn sao? Em còn chờ gì nữa.”
“Nếu em lo lắng sau này sẽ bị phát hiện thì em chớ lo, em không tin bản thân nhưng cũng nên tin vào năng lực của anh chứ.”
Dịch Thế Dương càng nói càng khiến người nghe không thể không động lòng.
Ngọc Linh nhìn anh, sau đó nhớ đến những gì mà anh đã gầy dựng trong những năm này.
Đúng là anh rất có bản lĩnh.
“Vậy em còn chần chờ gì nữa. Nhanh tay nhanh chân lên thôi.”
“Cơ mà, tôi không có sổ hộ khẩu.”
Đây vẫn là vấn đề làm cô chùn bước nhiều nhất.
“Cái đó thì anh có thể giải quyết giúp em.”
“Anh biết sổ hộ khẩu nhà tôi để đâu sao?”
Rõ ràng là đến cô còn không biết.
“Khụ...” Dịch Thế Dương ho khan một tiếng, không thể nói rằng bản thân hiểu người nhà họ Ngọc đến mức mật khẩu két sắt nhà họ cũng biết được.
Chẳng qua là năm xưa anh chơi thân với anh trai của Ngọc Linh, sau đó được tên đó cho biết mật khẩu két chứ anh cũng không có ý định đen tối gì cả.
“Đương nhiên là biết.”
Trước ánh mắt nghi hoặc của cô gái nhỏ, Dịch Thế Dương bế bổng cô lên, khi cô kịp hoàn hồn thì anh đã ôm cô như ôm công chúa đi ra ngoài.
Nhân viên bên ngoài há hốc mồm ngạc nhiên vì sự khác thường của tổng giám đốc nhà mình.
Đây là lần đầu tiên họ thấy giám đốc ôm một cô gái đấy.
Mà cô gái này còn rất xinh đẹp, chỉ có điều trông không lớn lắm.
Có vài người còn lo sợ tổng giám đốc nhà bọn họ dám chơi liều không sợ phạm pháp.
Ngọc Linh ngượng ngùng vì ánh mắt của mấy người kia. Cô túm chặt lấy vạt áo của anh.
“Thả tôi xuống mau.”
“Em không muốn anh trổ tài lấy sổ hộ khẩu nhà em cho em xem sao?”
“Nhỡ ba mẹ tôi biết được thì sao?”
“Thì anh gánh tội thay em, lúc đó em đã là con dâu nhà họ Dịch rồi, mẹ anh nhất định sẽ che chở cho chúng ta.”
Mọi chuyện được quyết định một cách nhanh chóng.
Nửa tiếng sau, Dịch Thế Dương đi ra từ cửa biệt thự nhà họ Ngọc, trên tay còn là một cuốn sổ hộ khẩu.
Nếu ông bà Ngọc mà biết được nhất định sẽ tức hộc máu rồi đánh cho con trai mộ trận.
“Chúng ta đi thôi.”
Ngọc Linh vẫn hơi sợ, cô cầm sổ hộ khẩu trong tay, sau đó hỏi anh.
“Đi đâu cơ?”
“Đương nhiên là đi đăng kí kết hôn.”