Cuối cùng thì Dịch tổng cũng không có được câu trả lời của mình, không những vậy còn bị Ngọc Linh thẹn quá hóa giận đá luôn ra ngoài.
Trước khi mở cửa phòng cho khách còn được cô tri kỉ tặng thêm cho một chiếc gối.
Ban đầu Dịch Thế Dương còn nghĩ cô đã đồng ý để anh về lại phòng ngủ, nào ngờ cô chỉ đưa anh thêm chiếc gối và chiếc chăn.
“Bên ngoài lạnh lắm đó vợ yêu, em tính để anh ngủ ở ngoài thật à?”
Lần đầu tiên Dịch tổng trưng ra cái bộ dáng này, đáng tiếc vợ anh không động tâm.
“Không.”
Ngọc Linh rất quả quyết, dùng mỹ nam kế cũng không có kết quả đâu, đừng hòng dụ dỗ cô.
Thế là Dịch tổng không thoát khỏi kiếp ngủ phòng ngoài. May mắn là biệt thự còn có phòng cho khách, nếu không thì sô pha phòng khách đành phải chào đón anh rồi.
“Ngọc Linh, em đừng tuyệt tình như vậy, chẳng phải đêm qua em cũng rất vui vẻ sao? Em ăn xong rồi bỏ như thế à.”
Dịch Thế Dương vẫn chưa bỏ cuộc, bọn họ mới kết hôn được bao lâu đâu mà anh đã phải tạm biệt vợ một đêm rồi.
Ngọc Linh nghe đến đây thì mặt đỏ rần, đúng là so về độ mặt dày thì cô không thể qua nổi người đàn ông này.
“Anh nói linh tinh cái gì đấy hả? Ai thích thú với vui sướng chứ? Rõ ràng người khơi mào là anh.”
Bọn họ chẳng làm chuyện gì mờ ám hết, may mắn là không có người ngoài ở đây, nếu không Ngọc tiểu thư lại phải giải thích đến gãy lưỡi sợ chẳng ai tin.
“Rõ ràng lúc anh hôn em thì em cũng thích mà... giờ em lại muốn đá anh à?”
Sau khi nói xong câu ấy, Ngọc Linh không thể khống chế khuôn mặt đang đỏ bừng của mình nữa.
Thế là “rầm” một tiếng, cửa phòng ngủ chính đóng lại trước mắt Dịch tổng.
Tiếng đóng cửa lớn đến nỗi mấy người làm đang đứng ở dưới tầng cũng nghe thấy.
Từ phía cầu thang xoắn ốc, bọn họ nhìn thấy người đàn ông đáng sợ ngày thường đang đứng trước cửa phòng ngủ, một tay ôm gối, một tay ôm chăn.
Tư thế này rõ ràng là bị vợ đuổi ra khỏi phòng.
Mấy người làm trong nhà không kìm nổi mà che miệng cười. Bác Trương cũng không khống chế được khóe môi đang nhếch lên, sau đó xua mấy cô ấy đi chỗ khác.
“Được rồi, các cháu mau đi ngủ đi, muộn rồi đó.”
“Dạ vâng, chúc bác Trương ngủ ngon nhé!”
“Được được, đi đi, ngủ ngon.”
Bác Trương tắt đèn led ở phòng khách rồi mở những ngọn đèn nhỏ lên, đảm bảo không quá sáng cũng không quá tối thì mới vào phòng của mình để ngủ.
Ông cười trộm, bản thân nên giữ gìn mặt mũi cho thiếu gia một chút.
Còn tình cảnh ngày hôm nay trong mắt ông không khác gì cảnh tình thú của vợ chồng nhà người ta.
Nếu có phu nhân ở đây thì tốt, ông muốn chia sẻ niềm vui này cho phu nhân quá đi mất.
Dịch Thế Dương cũng cười, đây chính là khung cảnh kết hôn trong mắt anh, anh biết cô không nỡ để anh ở ngoài thật đâu mà.
Thế là Dịch tổng lại gõ cửa.
“Ngọc Linh, vợ yêu, bà xã, mở cửa cho anh đi mà.”
“Anh biết sai rồi.”
“Anh không nên làm như thế, không nên hôn em lâu như thế, môi em còn đau không? Em mở cửa rồi anh bôi thuốc cho em nhé...”
Từ phía bên kia cánh cửa không có người đáp lại không làm anh nản chí.
“Ngọc Linh ơi, vợ yêu ơi, mở cửa cho anh đi.”
“Anh hứa lần sau thời gian hôn của chúng ta sẽ ngắn hơn mà.”
“Nếu em còn tức thì có thể hôn lại anh.”
Sau đó, cửa phòng mở ra.
Dịch Thế Dương vui vẻ: “Anh biết em không nỡ mà.”
Sau đó một chiếc gối đập thẳng vào đầu Dịch tổng, kèm theo đó là giọng nói thẹn quá hóa giận của cô gái nhỏ.
“Anh cút đi!”