Tuyệt Đối Cưng Chiều - Đồng Song

Chương 32: Bà xã em đã đói chưa?




Cứ như vậy, ngày qua ngày, tháng qua tháng. Chẳng mấy chốc Ngọc Linh đã ở cùng Dịch Thế Dương được hơn hai tháng.

Khoảng thời gian này, Ngọc Linh còn được cưng chiều hơn cả khi ở nhà mình, cô muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Nếu Ngọc tiểu thư có muốn mặt trăng thì Dịch Thế Dương cũng lấy xuống cho cô, dù có phải chịu cảnh táng gia bại sản.

Dịch Thế Dương vui vẻ vô cùng, vì đâu ai biết rằng khoảng thời gian tương tư yêu thầm trước đây anh khổ biết chừng nào.

Không những vậy, trong thời gian này Dịch Văn Lâm đã bắt đầu có dấu hiệu rục rịch không an phận đúng như ý anh rồi.

Nếu Dịch Văn Lâm và Dịch lão gia cứ ngồi không mà không chịu hành động thì anh mới khinh thường bọn họ.

Dịch Văn Lâm tuy không có thực lực gì đáng nói, nhưng nếu hắn ta vẫn cứ như vậy mà không chịu làm việc một cách nhanh chóng thì anh cũng sẽ nhổ tận gốc.

Dịch Văn Lâm - Con trai ruột ngoài giá thú của Dịch lão gia? Thật đáng cười, mẹ anh hiền lành không muốn xuống tay với hai người này thì để anh làm hộ.

Vả lại mối tình của Ngọc Linh năm xưa cũng khiến anh sôi sục. Anh không thể tha thứ cho đứa con trai nuôi trên danh nghĩa kia một cách dễ dàng được.

Ngọc Linh không biết được ông xã mình suy nghĩ nhiều như thế. Những ngày tháng ở chung với người đàn ông đó muôn màu muôn vẻ hơn so với cô tưởng tượng.

Cô còn nghĩ hai người sẽ chung sống giống với nhiều cặp vợ chồng trong giới hào môn khác, lạnh nhạt, tôn trọng và giữ kẽ.

Việc kết hôn xong ly hôn mà cô từng nghĩ tới có vẻ khó thực hiện, vì lòng cô đã hơi động rồi.

Không thêr phủ nhận được vẻ đẹp của Dịch Thế Dương, cũng không thể phủ nhận được sự cưng chiều và yêu mến mà anh dành cho cô.

Điều này làm cô nghi ngờ rằng anh cũng thích mình, nếu không thích thì sao có thể yêu chiều một người con gái tới như vậy chứ.

Có điều cô không hỏi trực tiếp, dù sao thì nếu đáp án là gì, cô cũng chưa muốn đối mặt.

Cô không thể đứng lên mà hỏi.

“Dịch Thế Dương, anh yêu em đúng không?”

Hôm nay có một buổi tiệc tối giữa các gia tộc, không nghi ngờ gì chính là cả nhà họ Dịch và nhà họ Ngọc đều được mời.

Thậm chí còn là khách quý được tiếp đãi chu toàn nhất. Ban đầu cả Ngọc Linh và Dịch Thế Dương đều không muốn đi, nhưng nghe nói Ngọc Tử Hành sẽ xuất hiện cùng với cô gái nào đó nên Ngọc Linh hứng chí bừng bừng nhất định phải kéo ông xã theo cùng.

Dù sao Ngọc Tử Hành cũng đã biết hai người ở bên nhau, chỉ chưa biết chuyện hai người chưa kết hôn thôi. Nhưng cũng như nhau cả nên không sao, Ngọc tiểu thư mang tâm trạng tò mò mà tới bữa tiệc.

Ngọc Linh ít khi xuất hiện ở những bữa tiệc mang quy mô lớn như vậy, thứ nhất là cô không thích, thứ hai là cô không muốn dành cả một ngày để ở chung với mấy người nhàm chán, vô vị và luôn bợ đỡ đó.

Chẳng qua là cô nghe tin Ngọc Tử Hành sẽ dẫn chị dâu tới nên không thể không đi.

Chỉ có điều, cả Ngọc Linh và Dịch Thế Dương đều không ngờ tới những gì diễn ra sau đó sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát của họ.

Bảy giờ tối, hai vợ chồng bước xuống xe và được chủ nhân bữa tiệc tới tận nơi để đón vào.

Việc tiểu thư nhà họ Ngọc danh giá thành đôi với Dịch tổng mọi người đều ngầm hiểu và bàn tán nên không còn gì đáng ngạc nhiên.

Ngọc Linh khoác tay Dịch tổng tiến vào trước con mắt của bao người.

Cô nhanh mắt nhìn thấy Ngọc Tử Hành và một cô gái xinh đẹp đứng cách mình không xa.

Cô gái đó có nét đẹp không giống cô. Kiểu của Ngọc Linh là ngây thơ trong sáng cần người khác bảo vệ, còn của cô gái kia là mạnh mẽ, độc lập và vô cùng sắc bén.

Những người nói chuyện quanh hai người họ cũng phải cảm thán trước sự thông minh và mưu trí kia.

Lúc cô đang mải mê nhìn người ta thì Dịch Thế Dương đã cúi đầu xuống, nói khẽ với cô.

“Bà xã có đói bụng không? Anh mang đồ ăn đến cho em nhé?”