Bữa ăn trưa diễn ra trong trạng thái vui vẻ. Ngọc Linh ngồi trên ghế dựa mềm mại, trước mặt là ba mặn một canh, tuy không phải là xa xỉ như mọi ngày nhưng lại chứa đựng tình cảm gia đình chan chứa.
Hương vị món ăn do Dịch Thế Dương nấu ra đúng là không chê vào đâu được.
Thấy cô ăn ngon miệng như vậy, Dịch tổng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao cô cũng đang trong giai đoạn mang thai khổ cực, anh sợ Ngọc Linh sẽ ăn không thuận miệng, sợ món ăn không vừa ý cô.
Dịch Thế Dương bây giờ đích xác là nâng Ngọc Linh trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, cưng chiều đến độ làm cho người ta phải cảm thấy ghen tị với cô gái nhỏ xinh đẹp này.
Ngọc tiểu thư dùng bữa trưa xong thì lập tức theo Dịch Thế Dương đi thăm quan ngôi biệt thự lớn này, mặc dù cô vẫn luôn biết rằng gia sản trong tay Dịch tổng cực lớn, nhưng cô lại chưa từng nghĩ đến việc biệt thự của anh lại trải rộng khắp nơi như thế.
Dịch Thế Dương đi bên cạnh cô, thấy cô vui vẻ như vậy thì cũng không ngại góp thêm niềm vui nữa.
“Bảo bối, sau này tài sản của anh sẽ đều là của em.”
Tài sản của Dịch tổng có bao nhiêu lớn kia chứ? Anh nói như vậy chẳng khác nào cả công ti của nhà họ Dịch, bất động sản của nhà họ Dịch và tất tần tật những gì mà Dịch thị sở hữu đều là của cô gái nhỏ đây.
Ngọc Linh nghe thấy vậy thì bất ngờ cực kì, sau đó lại thấy mòn quà này của Dịch tổng nóng bỏng tay khiến cô không tài nào đưa tay ra nhận được.
“Không được, em không thể nhận.”
Dịch Thế Dương lại bỏ ngoài tai lời từ chối của cô, độ gần đây anh cực kì thích làm những hành động thân mật kề da với cô. Anh dựa sát người gần cô gái nhỏ, một tay vuốt ve vùng bụng còn bằng phẳng của cô, một tay nắm tay cô, đầu tựa nên bả vai cô, hơi thở cận kề.
“Không phải sau khi kết hôn vợ đều cầm tiền của chồng hay sao? Tuy anh sẽ không ra ngoài léng phéng, nhưng em vẫn nên giữ anh cho chặt đấy, kẻo có cô nào quyến rũ chồng của anh. Bảo bối, anh sợ lắm, em phải bảo vệ anh.”
Dịch tổng nói bằng giọng hài hước nửa thật nửa giả khiến cho Ngọc Linh cười nhẹ.
“Anh nói cái gì vậy chứ...”
Dịch Thế Dương vẫn chưa thôi.
“Mấy cô đó đáng sợ lắm, nếu như không có em, anh sẽ chết khiếp mất thôi.”
Từ trước đến nay đã có không ít những cô gái bạo dạn và chiêu trò muốn quyến rũ Dịch Thế Dương. Thế nên anh nói mấy lời này cũng không phải nói ngoa.
Đương lúc hai người đang trong giai đoạn tình tứ, điện thoại của Dịch Thế Dương như không biết thời thế mà reo vang khiến cho bầu không khí màu hồng này cũng phải thay đổi.
Dịch tổng đen mặt, vốn định tắt điện thoại đi rồi ném sang một bên nhưng sau khi nhìn thấy dãy số trên đó thì anh lại đổi ý.
Là người ba đáng quý của anh chứ chẳng có ai khác thích làm phiền anh như thế.
Vốn dĩ thời gian này Dịch lão gia sống cũng chẳng tốt gì, cộng thêm với tin tức đứa con riêng đã được tung ra nên Dịch lão gia muốn làm gì trong cái vòng hào môn này cũng liên tục bị người ta khinh thường.
Thực ra thì những chuyện xấu xa trong cái giới này đâu có thiếu, nhưng những chuyện được công khai thì lại chẳng được bao nhiêu. Thế nên những người nằm trong câu chuyện đã được công khai đó đương nhiên sẽ bị những người còn lại bài xích.
Dịch Thế Dương bấm nút nghe, từ đầu dây bên kia vang lên những tiếng rè rè.
Ngay sau đó, giọng nói già nua từ bên kia vang lên.
“Dịch Thế Dương, tao đang giữ vợ mày, mày khôn hồn thì mau chuyển tiền sang đây, sau đó tao sẽ cho mày được nói với con nhỏ này vài lời.”
Vừa nói xong, điện thoại của anh nhận được một bức ảnh do đầu dây bên kia chuyển tới.
Trên ảnh, đúng là có một cô gái giống Ngọc Linh như đúc đang bị trói ngồi trên ghế.