Ngọc Linh đứng ngay bên cạnh anh, đương nhiên là cô nhìn thấy bức ảnh đó.
Mà sau khi nhìn xong, chính cô cũng cảm thấy hoang mang tột độ luôn.
Cô bị trói vào đây từ lúc nào vậy? Sao chính cô cũng không biết?
Vậy cái ông họ Dịch này đào ảnh ở đâu ra?
Thấy anh không nói gì, đương nhiên Dịch lão gia sẽ cho rằng anh đang sợ hãi vì nhìn thấy cảnh vợ mình như vậy. Dịch lão gia dạo gần đây đang cực kì tức giận vì mọi chuyện không đi theo ý muốn của ông ta, nhưng sau khi bắt được vị tiểu thư nhà họ Ngọc này, ông ta cảm thấy ông trời cuối cùng cũng mở mắt ra nhìn ông ta rồi.
Dịch Thế Dương cau mày, đương nhiên anh không cho rằng đây là cô, chỉ có điều, anh cũng không cho rằng Dịch lão gia đang photoshop ảnh để uy hiếp anh, ông ta sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.
Nhất định là ông ta đã cho rằng ông ta đã nắm được điểm yếu của anh trong tay, sau đó uy hiếp anh, buộc anh phải nhượng bộ.
Chỉ có điều Ngọc Linh thật đang ở đây, còn cô gái kia là ai?
Dịch lão gia ở đầu dây bên kia đang cười cực kì sung sướng, lão ta cũng không ngờ rằng bản thân lại may mắn đến vậy. Nếu như không phải lão ta kịp thời biết rằng Dịch Thế Dương rất yêu quý đứa con gái đó thì còn lâu lão ta mới để mắt tới một người phụ nữ thấp bé.
Từ xưa đến nay, thương trường vốn chỉ có đàn ông, và đó cũng là nguyên do chính khi ông ta luôn ngầm coi thường người vợ của mình.
Trọng nam khinh nữ xưa nay không thiếu, nhưng người đê tiện như Dịch lão gia đúng là ngàn năm mới có một.
Mà ở phía bên kia, Dịch lão gia vẫn đang cười như điên như dại vì nghĩ bản thân đã làm được một phi vụ lớn. Ông ta nói vọng vào trong điện thoại, số tiền lớn vang vọng bên tai Ngọc linh, cô nghe thấy ông ta nói.
“Dịch Thế Dương, mày mau chuyển cho tao 5 tỷ ngay bây giờ, nếu không thì con vợ mày hôm nay sẽ lãnh đủ hậu quả do sự keo kiệt của mày gây ra đó.”
Nói xong ông ta lập tức cúp máy, đồng thời bức ảnh cô gái y hệt Ngọc Linh đang bị trói ngồi lên ghế và xung quanh có thêm vài người đàn ông mặt mày thô bỉ cao to lực lưỡng, Dịch lão gia đang đe dọa cái gì, nhìn thôi cũng biết.
Chỉ có điều...
Ngọc Linh nghiêng đầu hỏi anh.
“Liệu có phải lão ta photoshop không?”
Dịch Thế Dương trầm ngâm một lúc, sau đó vẫn nói.
“Theo anh đoán là không, lão ta nói với giọng điệu đoán chắc 10 phần như vậy thì hẳn là đã nghĩ em thực sự bị lão ta bắt được rồi.”
Nói xong, anh an ủi cô là đừng suy nghĩ nhiều, lão ta cũng chẳng làm đục nước hồ thêm được nữa đâu. Và sau đó anh gọi một cuộc điện thoại cho cấp dưới, để người này báo công an.
Lão già họ Dịch đó cứ mơ mộng đến việc ngoạm sạch tiền của anh nhưng lại không nghĩ đến việc khiến cho bản thân bị dính vào pháp luật. Toàn bộ cuộc điện thoại vừa này anh đã ghi âm lại rồi, chỉ chờ làm bằng chứng trước tòa và thêm vài tội danh cho lão ta ngồi tù mọt gông thôi.
Ngọc Linh cũng không để tâm đến chuyện này lắm, dù sao cô cũng biết người ba không ra gì của Dịch Thế Dương khốn nạn ra sao mà.
Chỉ có điều...
Sau khi điện thoại của Dịch tổng ngắt thì lại đến lượt điện thoại trong tay cô vang lên.
Cuộc gọi lần này có vẻ như rất vội vã, bởi vì cô vừa mới ấn vào nút nghe đã thấy giọng điệu gấp gáp của mẹ cô vang lên từ đầu dây bên kia.
“Tiểu Linh, bà bị người ta tung clip lên mạng kìa!!!”