Tuyết Nguyệt Phong Hoa

Chương 15: Nguyệt Nhi 3 (H)




Nguyệt nhìn Phong Húc trần trụi nửa người trên, mặt đỏ ửng lên. Phong Húc vẫn ngây ngốc nhìn Nguyệt. Không khí phát sinh biến hóa vi diệu, chậm rãi tràn ngập hơi thở tình dục.

Con sông tình yêu lại rộng mở trong cơ thể Phong Húc. Y như bị trúng tà chậm rãi tiếp cận Nguyệt.

Nguyệt hơi sợ hãi, thân thể nàng chậm rãi lui về sau. Nhưng Phong Húc lại như dã thú nhào vào người Nguyệt.

Cổ trùng trong cơ thể cũng bắt đầu hưng phấn lên. Nguyệt bắt đầu giãy dụa trong lòng Phong Húc, ngửi được mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người Phong Húc không hiểu sao lại cảm thấy an toàn, nàng ngừng giãy dụa.

Thấy thiếu nữ xinh đẹp trong lòng ngừng phản kháng, môi Phong Húc nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, chậm rãi hôn lên chóp mũi, sau đó... môi nàng bị Phong Húc ngậm lấy mút không ngừng, không khí trong miệng cùng hơi thở bị vét sạch từng chút một, đầu óc Nguyệt dần trống rỗng.

Không biết qua bao lâu, Phong Húc mới buông ra thở hổn hển. Phong Húc cởi bỏ cái yếm của Nguyệt, Nguyệt lấy lại tinh thần túm chặt cái yếm trước khi bị cởi xuống, nhưng làm sao đủ khí lực cản trở Phong Húc, cái yếm bị vứt sang một bên, Phong Húc nhìn hai gò bồng đảo lắc lư, thật cẩn thận vuốt ve, rất sợ sẽ bóp hỏng nó. Nguyệt che ngực, không cho Phong Húc vuốt ve.

"Ta muốn cô!" Phong Húc khàn khàn giọng nói xong. Nguyệt mở to hai mắt nhìn Phong Húc... một câu cũng không nói.

Phong Húc dùng sức kéo bung hai tay Nguyệt ra, cúi đầu tận tình mút mút cắn cắn, Nguyệt vô lực giãy dụa. Phong Húc dùng một bàn tay khóa chặt hai tay Nguyệt đặt trên đỉnh đầu Nguyệt, tay kia thì chạy xuống nơi thâm u.

Cổ trùng trong cơ thể hòa theo hưng phấn của Phong Húc, tiết ra mầm móng tình yêu. Một bàn tay Phong Húc dùng sức cắm vào.

"Á!!!" Nguyệt hét lên một tiếng,

Phong Húc lại không ngừng đâm vào rút ra, Nguyệt cảm giác hạ thân bị xé rách, đau đớn khó nhịn, khóe mắt sớm đã ướt át.

Tay Phong Húc dính đầy tinh huyết, y buông tay đang đè hai tay Nguyệt ra, kê tay dưới đầu cho Nguyệt gối lên. Tay kia thì lại tiến vào trong cơ thể Nguyệt cắm rút.

"Nguyệt, thân thể của cô thật thoải mái... Thật thoải mái!" Húc đã mê say điên cuồng...

Nguyệt cũng cảm giác được đau đớn lúc trước dần vơi đi, thân thể bắt đầu nóng lên, mỗi tấc làn da đều giống như bị bỏng.

"Nguyệt, gọi ta Húc.." Phong Húc dùng ngữ khí ra lệnh nói.

"Húc..." Nguyệt ngửa đầu cau mày, trong cơ thể cảm giác rất kỳ quái... Phong Húc nhanh hơn tốc độ ra vào, thân thể Nguyệt cũng theo đó run run, hai thân thể dán sát vào nhau, cùng nhau lắc lư. Khoái cảm tràn ngập vào từng tế bào của Nguyệt, hạ thân càng ngày càng sưng, cắn nuốt ngón tay Phong Húc không ngừng, Nguyệt ôm chặt lưng Húc, hạ thân càng ngày càng nóng, Nguyệt khó chịu rên rỉ:

"A ·· a · ưm a ·· thật là khó chịu ·· ưm ·· sắp chết rồi ·· ưm ··!".

Phong Húc từng cái co duỗi đều khiến linh hồn Nguyệt run rẩy, tốc độ không ngừng nhanh hơn, Nguyệt cũng thở ngày một gấp hơn.

"A · a a · a a · ưm · a a ··". Tiếng Nguyệt nỉ non rên rỉ khiến Phong Húc phát điên... Suối dục vọng lại trút xuống.

Phong Húc ôm Nguyệt đã mướt mồ hôi nói: "Ta còn muốn thân thể của cô..!". Nói xong thay đổi một bàn tay, vói vào một ngón tay, phía dưới vẫn còn ướt át... Nước suối không ngừng dũng mãnh tiến ra, chờ đợi Phong Húc lại đâm sâu vào.

Phong Húc thêm vào một ngón tay, ở trong cơ thể Nguyệt đảo nguấy. "Ưm ưm ·· a a a ưm ·· ư ·· a ··". Thân thể Nguyệt đã muốn chịu không nổi khống chế mà đi theo tiết tấu, nàng lên tiếng rên rỉ, toàn bộ sơn động không ngừng xướng lên bản hòa âm tình yêu.

"Hu hu..." Nguyệt ôm quần áo nức nở, lần đầu tiên của nàng cứ như vậy mất đi. Tuy rằng cũng có hảo cảm với Phong Húc, nhưng nghĩ đến mình cùng Phong Húc... Nàng liền nhịn không được khóc lên.

"Đừng khóc mà, được không?" Phong Húc cực kỳ bối rối, không biết phải dỗ dành nàng thế nào, Phong Húc ôm nàng vào lòng nói: "Nguyệt nhi à, cô cứ yên tâm đi! Ta sẽ chịu trách nhiệm với cô mà!Phong Húc ta quyết không phụ cô đâu!".

"Hu hu hu..." Nguyệt vẫn khóc lớn, cho dù nàng biết Phong Húc sẽ chịu trách nhiệm nhưng vẫn luyến tiếc trinh trắng đã mất đi.

Trở lại khách điếm, Phong Húc ôm Nguyệt nói: "Nguyệt nhi à, cô có thích ta không?".

Nguyệt chu chu miệng nói: "Không thích!".

"Vì sao??".

"······"

Nguyệt không trả lời. Tay Phong Húc không an phận vuốt ve nói: "Không nói ra được à....".

"Được chứ, ghét quá đi à..." Nguyệt bỉu môi nói.

"Vậy cô vì cái gì mà không thích ta!" Phong Húc muốn hỏi cho ra lẽ.

"Bởi vì ta yêu người!" Mặt Nguyệt nổi lên đỏ ửng. Đẹp đẽ như ánh nắng chiều.

"Ta cũng yêu nàng!" Phong Húc nói xong ôm Nguyệt lên giường nhỏ nhẹ nói: "Thế thì để phu quân hảo hảo yêu nàng nhé!".

"Vô lại!".

Thanh âm Nguyệt nhu hòa mang theo dụ hoặc. Lại là một hồi mây mưa thất thường...

Ở khách điếm vài ngày, Phong Húc nhớ tới còn phải về Đoạn Nhai Sơn tìm Ngưng nhi, thật đau đầu tìm cách nói cho Nguyệt biết sự tồn tại của Ngưng nhi, còn có Hoa nhi, rồi... Tuyết nhi nữa!

Phong Húc đang suy nghĩ về ba nữ nhân kia không phát hiện Nguyệt đã vào phòng. "Suy nghĩ gì đấy, Húc?."

Nguyệt ôm lưng Phong Húc ấm áp. Húc nắm tay Nguyệt, hít một hơi thật sâu, sau đó nói: "Nguyệt này, ngày mai nàng hãy theo ta đi Đoạn Nhai Sơn, ta muốn đi nơi đó tìm một người.".

"Dạ, phu quân đi đâu, Nguyệt nhi xin theo tới đó." Trên mặt Nguyệt tràn ngập hạnh phúc.

Nguyệt là cô nhi, trước nay đều do sư thái ở đạo quan nuôi nấng. Dẫn Húc về đạo quan, các sư thái nhìn thấy Húc dáng vẻ đường đường cũng yên tâm để Nguyệt đi theo Húc.

Ngày hôm sau sửa soạn xong hết thảy, Phong Húc nắm tay Nguyệt rời khách điếm, người qua đường đều nhìn họ với ánh mắt hâm mộ.

Phong Húc bế Nguyệt lên xe ngựa, sau đó cũng tự mình ngồi vào trong xe. Mã Phu điều khiển xe dần dần biến mất khỏi Lam Viêm quốc. Vài thân ảnh biến mất ở trong đám người.

"Huệệ ~~" Nguyệt cứ cảm thấy không thoải mái trong người, cơn buồn nôn hết lần này tới lần khác kéo tới nhưng lại không nôn ra được gì.

Phong Húc cũng khẩn trương theo, nắm tay Nguyệt nhi nói: "Có phải do bôn ba đường dài nên thân thể nàng mới không thoải mái?".

"Không sao đâu, chỉ do dạ dày không được khỏe. Chốc lát nữa sẽ ổn thôi!" Nguyệt vuốt vuốt ngực. Phong Húc cũng buông xuống lo lắng.