Một đường bôn ba, Nguyệt nhi càng ngày càng khó chịu, cứ muốn nôn ọe. Phong Húc cứ lo sợ Nguyệt nhi gặp chuyện không may.
Rốt cục cũng đến Đoạn Nhai Sơn, Phong Húc nhìn nơi chốn quen thuộc. Ba năm trí nhớ của y đây rồi! Rốt cục có thể nhìn thấy Ngưng nhi! Đột nhiên sầu não, lệ rơm rớm nơi hốc mắt, hồi tưởng những năm tháng cực nhọc pha lẫn ngọt ngào, nửa năm không gặp, không biết nàng thế nào rồi.
Nguyệt nhi ôm Phong Húc nói: "Làm sao vậy?!".
"Không sao, chỉ là rất nhớ nhung nơi này mà thôi." Phong Húc nắm tay Nguyệt nhi nói: "Nguyệt nhi, ta có việc phải nói với nàng.".
Nguyệt nhi nhìn Phong Húc, Phong Húc kể lại hết những chuyện xảy ra ở Đoạn Nhai Sơn sau đó trôi dạt đến tẩm cung của Ngao Tuyết rồi mới gặp được Nguyệt nhi, nhưng chưa nói mình là thân nữ nhi. Y cảm thấy cần thêm một ít thời gian nữa.
Nguyệt nhi nghe xong rơi lệ đầy mặt nói: "Người nói rằng trước ta còn có Ngưng nhi cùng Tuyết nhi ư?".
Phong Húc lắc đầu nói: "Thực xin lỗi, Nguyệt nhi, còn có thanh mai trúc mã Hoa nhi của ta nữa.".
Nguyệt nhi ôm Phong Húc khóc nói: "Cái đồ hư hỏng này, tại sao đã có nhiều nữ nhân như vậy rồi mà còn trêu chọc ta. Ta vẫn tưởng có thể cùng người làm một đôi tình nhân dắt tay nhau đến già!".
Phong Húc cúi đầu hôn lên nước mắt Nguyệt nhi, y ngập ngừng nói: "Thực xin lỗi, Nguyệt nhi. Tình yêu ta dành cho nàng cũng hệt như dành cho Ngưng nhi các nàng.".
"Cho nên lần này người tới là muốn đón Ngưng nhi?" Nguyệt nhi nghĩ đến sau này cùng với nữ nhân khác chia xẻ tình yêu của mình, con tim liền khó chịu không thôi.
"Ừm, Nguyệt nhi, ta sẽ không phụ nàng. Nhưng ta cũng không thể phụ Ngưng nhi!" Phong Húc ôm chặt Nguyệt nhi đang run lên.
Vị gió hòa cùng vị mặn của nước mắt...
Phong Húc nắm chặt tay Nguyệt đi vào Phi Yên sơn trang. Phong Húc tới Thượng Võ đường trước, Thượng Đức nhìn thấy Phong Húc đã mất tích nửa năm, nắm chặt cánh tay Phong Húc nói: "Đệ không chết sao!!! Phong Húc, cuối cùng đệ đã trở về rồi!!"
Một đại nam nhân ôm thiếu niên khóc lóc kể lể ngã lên ngã xuống, rằng Hương Ngưng nổi điên tìm kiếm khắp xung quanh sơn trang, thiếu chút nữa đã nhảy xuống vực quyên sinh muốn cùng sống cùng chết. Phong Húc nghe đến đó, nước mắt rốt cục chảy ra.
Y xoay người chạy ra Thượng Võ đường, chạy tới Bách Thảo đường. Người trong sơn trang nhận ra Phong Húc, một đám đều kinh ngạc.
"Ngưng nhi!!!" Phong Húc vọt tới phòng Hương Ngưng, từ sau lưng ôm chặt Hương Ngưng đang đứng bên cửa sổ ngẩn người, nước mắt không ngừng rơi: "Ngưng nhi, ta đã về rồi!!! Ta đã về rồi đây!!!!".
Hương Ngưng nghe thấy thanh âm quen thuộc, quay đầu lại. Tim Phong Húc nhói đau, mặt Hương Ngưng tái nhợt, người đã gầy rộc đi... Nước mắt dính đầy khuôn mặt xinh đẹp. Hương Ngưng không thể tin được hai mắt của mình, dùng hai tay chạm vào mặt Phong Húc, nét ôn nhu mà nàng từng quen thuộc đây rồi, nàng ôm chặt Phong Húc khóc lớn.
"Húc, thật là đệ... thật là đệ rồi. Ta cứ nghĩ đệ không cần ta nữa... Ta nghĩ đệ đi rồi sẽ không bao giờ trở lại... Húc.....!!".
"Không đâu, Ngưng nhi... ta đã trở về... Ta nói rồi ta sẽ chăm lo cho tỷ cả đời mà".
"Húc... Hu hu hu...".
Người ngoài phòng cũng đều rơi lệ đầy mặt, bọn họ rốt cục đoàn viên.
Bách Diệp Thanh lau nước mắt nhìn trời cao nói: "Nương tử ơi, Ngưng nhi nhà chúng ta đã tìm được người trong sạch, nàng cũng có thể yên tâm được rồi!!".
Ngưng nhi khóc mệt tựa vào người Phong Húc, Phong Húc tường tận kể lại chuyện nửa năm qua.
"Cho nên, nửa năm qua đệ lại có thêm hai nữ nhân?"
Hương Ngưng nghĩ rằng mình vì Phong Húc thương tâm muốn chết, thế mà người này cư nhiên ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt!
"Nhưng mà ta ngày đêm đều nhớ nhung tỷ. Khi đó là do ta mất trí nhớ!! Sao có thể trách ta được chứ." Phong Húc ôm Hương Ngưng, hôn lên đôi môi ngát hương hoa bách hợp đã lâu không được thưởng thức, hơi thở Phong Húc dần nặng nề, Phong Húc cởi bỏ quần áo Hương Ngưng nói: "Ngưng nhi, nửa năm qua vất vả cho tỷ rồi... ta sẽ đền cho tỷ gấp bội yêu thương nhé!".
Hương Ngưng hiểu ý Phong Húc, cũng đã lâu không được Phong Húc âu yếm... Ngưng nhi đê mê hòa cùng vui sướng ngày gặp lại... Cuộn sóng hết lần này đến lần khác cuốn nàng trôi lênh đênh trên biển tình...
"Nguyệt nhi, đây là Ngưng nhi!" Phong Húc dẫn theo Ngưng nhi đi Thượng Võ đường gặp Nguyệt nhi. Ngưng nhi nhìn thấy nữ tử trước mắt này xinh đẹp đến nỗi nàng cũng phải cảm thán, Hương Ngưng nghiêng người nắm lỗ tai Phong Húc nhẹ nhàng nói: "Đệ cũng khéo tìm quá nhỉ!"
Phong Húc mong Ngưng nhi nhẹ tay liền nói: "Tỷ cũng không kém mà!".
Nguyệt nhi nhìn thấy Hương Ngưng, quả là mỹ nhân đẹp mặn mà, khó trách Phong Húc lại thích đến vậy! Nghĩ đến đây trong lòng Nguyệt lại không thoải mái. Nhưng nhớ tới ngày sau phải cùng nhau hầu hạ Phong Húc, không muốn làm hỏng cảm tình.
"Ngưng tỷ tỷ!" Nguyệt nhi cười nói.
"Nguyệt nhi muội muội! Một đường bôn ba vất vả rồi!" Ngưng nhi cũng biết đạo lý chung sống hoà bình, nàng cũng mỉm cười đáp lễ Nguyệt nhi, nói: "Ở lại sơn trang nghỉ ngơi vài ngày đi, sau đó chúng ta lại cùng nhau theo Húc về Phong Nguyệt quốc."
Phong Húc ở giữa xấu hổ không dám nói chuyện.
"Phong Nguyệt quốc?" Nguyệt nhi không biết Phong Húc là người Phong Nguyệt quốc.
"Hả? Húc không nói với muội sao, đệ ấy chính là Liệt Dương Vương thế tử của Phong Nguyệt quốc, ta nghĩ lần này trở về có lẽ Húc cũng sẽ kế thừa vương vị của Liệt Dương Vương."
Ngưng nhi nhìn Phong Húc. Phong Húc cười cười nói: "Ừ...Ta cũng nghĩ vậy.".
"Huệệ..." Nguyệt nhi lại cảm thấy không thoải mái, lần này nôn còn lợi hại hơn...
Phong Húc khẩn trương chạy đến bên người Nguyệt nhi vỗ vỗ lưng cho nàng hỏi: "Dạ dày lại không khỏe à?".
"Vâng...lại muốn ói ra.".
Sắc mặt Nguyệt nhi có chút trắng bệch.
"Để ta xem thử..." Ngưng nhi dù sao vẫn là đại phu, nàng bắt mạch cho Nguyệt nhi kinh ngạc hỏi: "Nguyệt nhi có thai?".
Phong Húc cùng Nguyệt nhi đều thực kinh ngạc.
"Húc, con của chúng ta..." Nguyệt nhi cao hứng rơi lệ nói.
Húc làm cha? Đến y cũng không dám tin là thật... Y vuốt bụng Nguyệt nhi nói: "Đúng, đây là con của chúng ta! Ta được làm cha rồi, ha ha...".
Hương Ngưng kinh ngạc hỏi: "Phong Húc, đệ không phải là nữ sao...".
Nguyệt nhi vừa nghe cũng kinh ngạc: "Cái gì?" Nàng nhìn Phong Húc hỏi: "Húc, người là nữ sao?".
Hương Ngưng vội vã hỏi: "Chuyện này rốt cục là thế nào?!".
"Húc, người là nữ thật sao?".
Phong Húc bị kẹt giữa 2 nữ nhân.
Ấp úng cũng không biết nói thế nào. Đành phải kể lại chuyện gặp được Ngọc Hành Tử rõ ràng rành mạch.
"Nguyên lai là như vậy, trong bụng Nguyệt nhi quả là thân sinh cốt nhục của đệ!" Hương Ngưng cảm thán, không nghĩ tới trên thế gian lại còn có sự lạ thế này, bất quá cũng tốt... như vậy sau này mình cũng có thể cùng Húc có đứa nhỏ.
"Nguyên lai Húc là nữ... Nếu ta ở bên Húc... "
Nguyệt nhi vẻ mặt thất thố... nhìn đến bộ dáng Nguyệt nhi... Húc cũng không biết giải thích thế nào.
"Húc là nữ thì có sao, chẳng lẽ là nữ thì không thể yêu sao?!"
Hương Ngưng tức giận nói tiếp: "Ta vẫn yêu Húc, mặc kệ Húc là nam hay là nữ...".
Nghe được lời này của Hương Ngưng, Nguyệt nhi sờ sờ bụng nghĩ: "Cũng đúng... Dù là nam nữ thì đã sao? Chỉ cần có thể ở bên nhau thì tốt rồi, huống chi ta đã có cốt nhục của Húc.".
"Húc!" Nguyệt nhi kêu một tiếng, Húc ngồi xổm bên người Nguyệt nhi đang ngồi trên ghế, trả lời: "Hả?".
Nguyệt nhi đặt tay Húc lên bụng mình nói: "Ta yêu người, cục cưng cũng yêu người.".
Húc gật gật đầu, bả đầu áp lên bụng Nguyệt nhi: "Ta sẽ chăm lo cho nàng và cục cưng thật tốt.".
Nhìn thấy Nguyệt nhi cùng Húc hòa hảo, Ngưng nhi cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng cũng vuốt bụng mình thầm nghĩ: "Có lẽ cũng có sinh mệnh đang dần nảy nở trong ta.".
Bởi vì Nguyệt nhi có thai trong người cho nên Phong Húc ngủ chỗ Hương Ngưng.
"Ngưng nhi!" Phong Húc nhẹ giọng gọi.
"Hửm?".
Ngưng nhi nhìn thấy trong ánh mắt Phong Húc tràn ngập dục vọng.
"Tỷ cũng sinh cho ta một đứa đi!" Phong Húc vừa nói vừa cởi bỏ quần áo Hương Ngưng nói: "Ta nhìn thấy tỷ tự vuốt bụng mình, Ngưng nhi, ta sẽ cho tỷ trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất!".
Đêm thâu, lại làm cho người ta điên cuồng đến thế...