Hoa nở hoa rơi, ba năm trôi qua, Phong Húc nắm tử ngọc trong tay. Khúc mắt duy nhất trong lòng y chính là không tìm được Tử Yên. Lúc y trở về Tử phủ tìm nàng, khi đó Tử viên ngoại cứ nghĩ là Phong Húc sẽ không tới đón, lại sợ bại hoại gia phong nên mới đuổi Tử Yên đi, sau lại hỏi thêm rất nhiều người, có người nói Tử Yên đã theo một nam nhân lên xe ngựa đi mất rồi...
"Tử Yên, em ở nơi nào?" Phong Húc trong lòng tự hỏi: "Ba năm qua, em thế nào rồi, cuộc sống em ổn không?".
"Phụ thân ơi! Người xem con vẽ này!" Tiểu Phong Lam khoe với Phong Húc bức họa mình tự vẽ.
"Phụ thân, Phong Vũ đến dược đường của con quấy rối." Tiểu Phong Nhạc tức giận nói, níu lấy góc áo Phong Húc.
Tiểu Phong Nhạc cũng đam mê y học như Hương Ngưng, tuy rằng mới ba tuổi nhưng đã tinh thông y học.
"Phụ thân, hu hu hu... ai ăn hết bánh đậu xanh của con rồi!!!!" Phong Huyên đứa con gái nhỏ nhất khóc ầm lên. Đầu Phong Húc như muốn to ra, y ôm tiểu Phong Huyên do Phong Hoa hạ sinh dỗ dành: "Ngoan nào, Tuyên nhi, phụ thân lại kêu hạ nhân làm cho con ăn nha!".
Phong Vũ đến trước mặt Phong Húc nói: "Cha, con muốn học võ, khi nào thì cha mới dạy cho con?!".
Phong Húc ngồi xổm xuống, xoa đầu từng đứa nhỏ nói: "Các con ngoan nha, không được làm ồn, Vũ nhi sau này không được đến đó phá phách nữa, con phải ngoan thì cha mới dạy võ công cho con; Lam nhi vẽ có tiến bộ nè, cứ từ từ mà vẽ, lần sau...".
"Thánh chỉ đến!" Phong Húc còn chưa nói xong. Tiểu Lý công công đã vào tới vương phủ nói: "Mời vương gia tiếp chỉ!".
"Thần lĩnh chỉ!" Phong Húc quỳ xuống hô.
"Phụng thiên thừa vận, ngô hoàng chiếu viết: Hải Vực quốc ngày đêm xâm phạm biên cương nước ta, nay triệu Liệt Dương Vương thống lĩnh mười vạn quân tiêu diệt loạn tặc. Khâm thử!".
Phong Húc tiếp nhận thánh chỉ hỏi: "Tiểu Lý công công, khi nào thì ta phải khởi hành?".
"Ngay hôm sau." Tiểu Lý công công cung kính nói: "Hy vọng vương gia có thể khải hoàn trở về!".
"Xin nhận cát ngôn của công công!" Phong Húc nói.
Tiễn bước Tiểu Lý công công, Phong Húc ngồi trong đại đường, phân phó binh lính sửa sang lại quân bị. Ngưng, Hoa, Tuyết, Nguyệt ngồi ở hai bên đại đường ôm con nhìn Phong Húc.
"Phải đi gấp như vậy sao?" Ngưng nhi nói.
"Đúng rồi, hay là ta xin phụ hoàng hoãn cho mấy ngày?" Hoa nhi mở miệng.
"Tướng công, đường dài phải chăm lo bản thân thật tốt, trên đường nhớ phải cẩn thận!" Tuyết nhi cũng mở miệng.
"Nhất định phải bình an trở về! Ta cùng bọn nhỏ chờ người trở về!" Giọng Nguyệt nhi có chút run run. Các nàng đều thật luyến tiếc Phong Húc rời đi, đây là lần đầu tiên Phong Húc ra trận, các nàng đều vô cùng lo lắng.
"Các phu nhân cứ yên tâm đi! Ta nhất định sẽ bình an trở về!" Phong Húc đi đến trước mặt các nàng, lần lượt hôn lên trán.
"Phụ thân, con cũng muốn.".
"Con cũng muốn, phụ thân."
"Con nữa, con nữa." Ba tiểu bảo bối cũng muốn được Phong Húc hôn.
"Cha, con cũng muốn cùng cha ra trận!" Tiểu Phong Vũ nói.
"Chờ Vũ nhi trưởng thành hẵn cùng cha đi bảo vệ Phong Nguyệt quốc nhé!" Phong Húc xoa đầu tiểu Phong Vũ. Nhìn bốn vị phu nhân cùng năm đứa nhỏ đáng yêu này, Phong Húc thật sự quyến luyến.
Nhưng y cũng phải đi chứng minh y là kẻ đã làm cha, cũng phải trở thành một anh hùng như cha mình, đây cũng là hoài bão từ bé của y.
"Húc nhi!" Mẫu thân Phong Húc đi tới: "Con hãy mang theo thanh kiếm này, nó đã theo phụ vương con mấy mươi năm. Nay hãy để nó theo con ra trận."
Mẫu thân Phong Húc trao thanh kiếm vào tay Phong Húc dặn dò: "Hãy bảo vệ từng tấc đất của Phong Nguyệt quốc như phụ vương con trước kia!".
Phong Húc gật đầu, siết chặt thanh kiếm phụ thân lưu lại. Y có thể cảm nhận được nhiệt độ thân kiếm phát ra như muốn thiêu cháy toàn bộ linh hồn y...
Phong Húc mặc chiến bào, tay cầm trường kiếm, đứng dưới cửa thành nhìn mười vạn quân trước mắt lớn tiếng hô: "Tất cả đã chuẩn bị tốt rồi chứ?!".
"Đã chuẩn bị tốt!!" Các tướng sĩ hăng hái hô to.
"Chuẩn bị tốt rồi thì chúng ta liền xuất phát!" Phong Húc lại một lần uy nghiêm hô lớn.
"Dạ!" Một đám thiếu niên chí lớn, nhiệt huyết thấy chết không sờn chuẩn bị xuất phát. Phong Húc quay đầu lại nói với mẫu thân, vẫy tay với thê tử cùng hài tử: "Ta đi đây, mọi người bảo trọng!".
"Xuất phát!" Phong Húc uy nghiêm ra lệnh.
Chiến giáp trên người binh lính phát ra tiếng "loảng xoảng" không ngừng, bộ pháp chỉnh tề đi ra cửa thành.
"Húc... nhất định phải bình an trở về!!" Nguyệt nhi cùng Tuyết nhi hô lên!
"Chúng ta chờ đệ trở về!" Ngưng nhi cũng giơ hai tay trước miệng hô lên. Hoa nhi đã khóc đến nói không nên lời, bọn nhỏ nhìn theo phụ vương uy vũ rời đi, trong lòng bọn nhỏ, phụ thân tựa như một anh hùng.
===
"Khiếu Phong, chàng thật sự muốn dẫn binh ra trận sao?" Tử Yên nhìn Hải Khiếu Phong đang mặc chiến giáp hoàng kim.
"Đúng! Nay Hải Vực chúng ta binh lực tràn đầy, phụ vương lâu nay vẫn muốn đánh chiếm Phong Nguyệt quốc, nếu lần này ta có thể giành được một phần biên cảnh thì ngày sau có thể từ từ nuốt chửng cả Phong Nguyệt quốc!" Hải Khiếu Phong sửa sang lại áo giáp.
"Mọi người chung sống hoà bình không phải tốt lắm sao?" Tử Yên không hiểu bọn họ vì cái gì lại muốn đánh nhau, cứ như vậy dân chúng sẽ bị chiến hỏa giày vò.
"Đây là bá nghiệp mà đế vương nào cũng muốn có, đánh chiếm giang sơn, nhất thống thiên hạ!" Trong mắt Khiếu Phong lóe lên ham muốn quyền lực. Tử Yên không thể nói gì, nàng vốn không có quyền ngăn cản.
"Nàng yên tâm đi, ta sẽ bình an trở về. Đến lúc đó sẽ mang nàng cùng Phong nhi đi xem vùng lãnh thổ mà ta chiếm được."
Khiếu Phong nhìn nữ nhân trước mắt, ba năm qua, hắn chưa từng chạm qua nàng, hắn phải làm một cường giả, để Tử Yên hiểu được hắn là người có thể nương tựa cả đời! Hắn làm hết thảy chỉ vì mong có được tình yêu của Tử Yên.
"Thiếp muốn theo chàng!" Tử Yên khẩn cầu nói, nàng không biết vì cái gì mà mình cũng muốn đi theo, giống như bị cõi u minh dẫn lối, dù không biết rồi sẽ phát sinh chuyện gì.
"Không được, ta đi đánh trận, nơi nguy hiểm như vậy làm sao mang nàng theo được!" Khiếu Phong lo lắng nếu Tử Yên đi theo sẽ không biết ra sao: "Nàng ở trong cung chờ tin tức của ta là được rồi!".
"Xin cho thiếp theo cùng, chàng cứ yên tâm, thiếp có thể ở quân doanh chờ chàng." Tử Yên thuyết phục. Nhìn Tử Yên ánh mắt thâm tình, lần đầu tiên nàng nhìn mình như vậy, chẳng lẽ là lo lắng cho mình sao?
"Vậy được rồi, đến lúc đó nàng không được đi lung tung, biết chưa?" Khiếu Phong đáp ứng, hắn cũng hy vọng có thể mỗi ngày nhìn thấy Tử Yên.
"Vâng, thiếp đi sửa soạn ngay." Tử Yên xoay người trở về phòng. Nhìn bóng dáng Tử Yên xinh đẹp, lòng Hải Khiếu Phong lại gợn sóng không yên.
"Mẹ ơi, mẹ muốn cùng cha ra trận sao?" Hải Mộ Phong nhìn mẫu thân nói: "Phong nhi cũng muốn đi!".
"Không được, chốn sa trường rất nguy hiểm, con còn là tiểu hài tử sao có thể tới nơi đầy huyết tinh thế được?" Tử Yên không muốn Phong nhi gặp phải hiểm nguy nào.
"Vậy mẹ là nữ tử, sao mẹ có thể đi?" Tiểu Mộ Phong ba tuổi đã có khẩu khí như người lớn.
"Mẹ... mẹ lo lắng cho cha con!".
Tử Yên tìm đại một cái cớ.
"Vậy con cũng vì lo lắng cho cha và mẹ, con mặc kệ, cho dù mẹ không đồng ý thì hài nhi cũng sẽ lặng lẽ đi theo, mẹ tự mình lựa chọn đi!" Ngữ khí Mộ Phong rất thâm trầm. (Sâu: thâm trầm cái gì, thứ con cái hỗn láo 😀)
"Vậy Phong nhi phải hứa luôn theo sát mẹ không được chạy nghịch lung tung!" Tử Yên cũng đành chiều theo Mộ Phong, Mộ Phong là đứa nhỏ trưởng thành rất sớm, tâm tư đã vượt qua những đứa nhỏ bằng tuổi, để nó lại một mình trong cung Tử Yên cũng cảm thấy không an lòng.
"Mẫu thân tận lực yên tâm đi!". Khóe miệng Mộ Phong nhẹ nhàng nhếch lên. Huyết tinh mà nó chờ mong đã đến...
Ngày đêm hành quân, Phong Húc rốt cục đã đến biên cảnh Phong Nguyệt quốc, bọn lính dựng xong quân doanh. Phong Húc cùng các tướng quân biên cảnh thương thảo quân trạm.
Lúc này quân đội của Hải Khiếu Phong cũng đã hạ trại ở ngoài biên cảnh, hắn đưa mắt nhìn cửa thành nơi biên cảnh xa xa, nơi đó sớm muộn gì cũng thuộc về hắn!
Gió thu lạnh lẽo, Tử Yên nghe trong không khí pha chút hơi thở từng quen thuộc, nơi này cớ sao lại khiến nàng có cảm giác thân thiết đến thế.
"Mẹ ơi, trời lạnh lắm, mẹ hồi quân doanh đi!" Mộ Phong nhìn ánh mắt mẫu thân hoảng hốt nói. Chốn này có vẻ như mẫu thân rất thích, luôn không ngừng nhìn phong cảnh chung quanh, chưa từng thấy mẹ thưởng thức phong cảnh như vậy bao giờ, trong lòng nó mẫu thân luôn là một nữ nhân u buồn ủ dột, tâm sự luôn đè nặng trong lòng.
"Không sao, nơi này rất đẹp, để mẹ ngắm nhìn thêm chút nữa." Tử Yên luyến tiếc rời đi, tuy rằng cỏ cây không còn màu xanh tươi tốt, cành lá đã ngả vàng phiêu linh trong gió, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy rất đẹp, đẹp đẽ đến thê lương!
"Trở về đi, đừng để cảm lạnh!" Khiếu Phong đi tới, đem áo choàng khoác lên người Tử Yên, thân ảnh Tử Yên nhìn từ xa trông thật gầy yếu, tựa như một cơn gió thổi qua cũng có thể cuốn nàng bay đi mất, thật khiến cho người ta đau lòng. Thấy Khiếu Phong đã đến, Tử Yên vâng lời trở về. Lưu lại Mộ Phong đứng ở trên cỏ, nơi này khiến nó cảm thấy vừa xa lạ lại quen thuộc. Nếu mẹ đã thích nơi này như vậy, nó nhất định phải cùng cha chiếm được nơi này tặng cho mẹ!
Gió thu xuyên qua hai má lạnh lẽo của Mộ Phong, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào ba chữ 'Phong Nguyệt quốc'. Nghĩ thầm: "Quốc gia này, sẽ có một ngày ta tự mình chiếm lấy!"
Khóe miệng tà ác nhếch lên, thân ảnh biến mất dưới bầu trời lá rụng phiêu linh...