"Bẩm vương gia, loạn tặc Hải Vực quốc đã công đến dưới thành!" Một tướng quân báo cáo cho Phong Húc.
Phong Húc hoả tốc chạy lên tường thành, y nhìn thấy Hải Khiếu Phong uy phong lẫm lẫm ngồi trên bạch mã nghiêm khắc hô: "Tiến lên!" Quân đội của bọn họ chậm rãi di động tới trước. Đã liên tục sáu ngày tiến công, lần này quân Hải Vực đã sắp đánh tới cửa thành, Phong Húc nhướng mày.
"Bắn tên!" Phong Húc ra lệnh một tiếng, hàng trăm mũi tên lao đi như mưa rớt xuống đỉnh đầu quân Hải Vực. Lính Hải Vực đồng loạt dùng khiên che trên đầu, binh lính chia ra bốn hướng dùng khiên che bốn phía, nhìn tựa như một hình tứ giác to lớn, chậm rãi di động cước bộ.
"Chuyển sang đá!" Phong Húc thấy bọn chúng đã sắp công vào được, hiệu lệnh binh lính dùng đá tảng. Binh lính trên thành trì bắt đầu thả đá xuống dưới thành.
"Á! Á ·· á ·!" Tảng đá bị ném xuống đè vào mấy cái khiên, lính dưới khiên chống đỡ không được, dần dà một đám lính hình vuông đã bị phá giải, cửa thành đã ở ngay trước mắt...
"Xông lên!" Hải Khiếu Phong cùng Phong Húc trăm miệng một lời. Quân Hải Vực cầm đao lao đến cửa thành. Cửa thành chậm rãi mở ra, quân Phong Húc cũng vọt ra. Đợi thả quân ra ngoài hết, người trong thành mới đóng cửa lại, cho dù binh lính có muốn quay đầu cũng không có cách nào, chiến trường là nơi quân lính phải chém giết nhau!
"Keng keng keng...".
"Giết a!".
"Giết!".
Trên chiến trường trừ bỏ tiếng đao kiếm, tiếng vó ngựa thì chỉ còn tiếng GIẾT người chói tai cùng GIẾT người hưng phấn. Một đám như ác ma khát máu, không ngừng dùng máu tươi của đối phương đổi lấy niềm vui sướng cho bản thân, máu tuôn ra như suối, trong không khí sặc mùi huyết tinh.
Phong Húc cưỡi ngựa vọt vào trong chiến loạn đối mặt Hải Khiếu Phong, hai người nhìn nhau, Phong Húc rút trường kiếm, Hải Khiếu Phong cầm đại đao.
"Lên!" Hai người đồng thời cưỡi ngựa tiến công đối phương, đao kiếm va vào nhau tóe lửa.
Ánh mắt Phong Húc phẫn nộ rưng rưng nước mắt, y tận mắt chứng kiến binh lính của mình bị chém giết, tiếng kêu thảm thiết nhiễu ở bên tai! Phong Húc khiển đầu ngựa tiếp tục cùng Hải Khiếu Phong chém giết. Xa xa một thân ảnh lẳng lặng quan khán... Song phương vẫn đánh nhau đến khi màn đêm buông xuống, trên thành trì khói lửa mấy ngày liền, dưới thành trì từ mười vạn đại quân nay chỉ còn hơn hai vạn, quân địch lại còn đến năm vạn...
Phong Húc ngưỡng cổ cười nhạo, y giận trừng mắt Hải Khiếu Phong, lần này cho dù chết cũng muốn cùng các chiến sĩ chết chung một chỗ!!!! Y cùng Hải Khiếu Phong ở một trảng cỏ khác đánh nhau.
"Á!" Phong Húc kêu lên một tiếng, bả vai trái bị Hải Khiếu Phong đâm bị thương, Phong Húc cắn rách góc áo trường bào nhanh chóng buộc chặt nơi cánh tay, huơ kiếm đâm tới Khiếu Phong. Đao quang kiếm ảnh, huyết tinh tràn ngập, dưới chân Phong Húc là nhầy nhụa máu của đồng bào, trong ánh mắt giận dữ chiếu ra huyết sắc, Phong Húc hô lớn một tiếng lao tới Hải Khiếu Phong! Chỉ chốc lát sau thắt lưng Hải Khiếu Phong bị Phong Húc đâm bị thương, cánh tay cũng bị chém một đường. Hải Khiếu Phong ra sức giơ đại đao chém tới, Phong Húc nghiêng người chợt lóe, thân thể mỏi mệt nhưng thực bình tĩnh né đòn, đao của Tiếu Phong xẹt qua ngực áo Phong Húc.
"Rắc rắc rắc" áo giáp trước ngực Phong Húc vỡ ra, chiến bào bên trong cũng bị xé rách, may sao chưa thương tổn đến thân thể.
Tử ngọc trước ngực Phong Húc lóe lên hào quang, Hải Khiếu Phong vốn định lấy đao thừa cơ đâm vào ngực Phong Húc nhưng lại bị ánh ngọc làm cho chói mắt, hắn dùng tay che mặt, lúc này kiếm của Phong Húc đã đâm vào ngực Hải Khiếu Phong, Hải Khiếu Phong đau đớn, hắn cầm lấy đao đâm vào bụng Phong Húc.
"Roẹt" một tiếng, Phong Húc rút kiếm đang cắm ở ngực Hải Khiếu Phong, Hải Khiếu Phong cũng rút ra đao đã đâm vào bụng Phong Húc, máu tươi đồng thời phun ra. Một tay Phong Húc che bụng, tay kia thì chống kiếm lên mặt đất.
Hải Khiếu Phong ôm ngực, khóe miệng tràn ra máu tươi. Nhìn các chiến sĩ vẫn còn chém giết bên kia, Phong Húc muốn chống người đứng dậy, nhưng vừa đứng, đau đớn ở bụng liền truyền khắp toàn thân, Phong Húc lại khuỵu xuống. Hải Khiếu Phong cũng không chống đỡ nổi thân thể, hắn ngã nhào vào mặt cỏ lạnh như băng, nhìn thấy mặt cỏ đã bị máu tươi bao trùm. Hắn đã hy sinh nhiều chiến sĩ như vậy, không thể nào không chiếm được nơi này! Nhưng thân thể đã cạn kiệt sức lực...
"Sột soạt..." Tiếng bước chân chậm rãi tiến đến, một cái bóng đổ dài trên mặt Phong Húc.
"Phong nhi??" Hải Khiếu Phong kinh ngạc hô.
"Cha, cha không sao chứ?!" Trên mặt Mộ Phong không có nhiều cảm xúc, lạnh lùng nhìn Phong Húc.
"Sao con lại tới đây, mẹ con đâu?!" Hải Khiếu Phong không thể tin đứa nhỏ ba tuổi này lại to gan đến thế! Tử Yên không trông chừng nó sao?
Để nó một mình chạy tới nơi này... Hay là Tử Yên bị bắt đi rồi???
"Cha yên tâm đi, mẹ đang ở quân doanh!" Nó cúi người hai tay nâng lên thanh kiếm. Phong Húc nhìn thấy đứa nhỏ này cũng trạc tuổi con mình, tim đập thật nhanh, bỗng dưng cảm thấy thật thân thiết. Sao lại có loại cảm giác này? Có lẽ nào, là nhớ Phong Nhạc bọn họ!
"A!" Phong Húc kêu rên một tiếng, Hải Khiếu Phong thất thố nhìn, Hải Mộ Phong đã đâm kiếm vào ngực Phong Húc, nhưng đồng thời ngực nó cũng cảm thấy đau, tại sao vậy chứ?
Khóe miệng Phong Húc tràn ra máu tươi, nhìn đứa nhỏ trước mắt. Nó thật sự chỉ là một đứa nhỏ sao? Hào quang chợt lóe qua, Mộ Phong nhìn thấy ngọc bội màu tím trên cổ Phong Húc, rút ra kiếm đang đâm vào ngực Phong Húc cứa qua sợi dây chuyền trên cổ, nó cầm tử ngọc nói: "Đây là chiến lợi phẩm của ta!" Sau đó ném kiếm nói với Khiếu Phong: "Cha, chúng ta trở về đi. Mẹ đang chờ chúng ta!".
Hải Khiếu Phong đã ngây ra không biết phải nói gì, đứa nhỏ này, ha ha! Về sau nhất định sẽ là một bậc vương giả vĩ đại! Hải Khiếu Phong nhẹ giọng cười, hắn muốn huấn luyện Mộ Phong thành một đế vương vĩ đại nhất!
Tiếng gió cuồng dã gào thét, cuốn lấy huyết tinh quay cuồng....
Hải Khiếu Phong mang theo hai vạn quân lính về tới quân doanh, Tử Yên nhìn thấy Khiếu Phong bị thương rưng rưng nước mắt nói: "Chàng có đau lắm không?".
"Không đau!" Khiếu Phong nắm lấy tay Tử Yên đặt lên ngực mình thủ thỉ: "Chỉ là vết thương mọn, chỉ cần nàng ở bên ta, cho dù có chết ta cũng cam lòng!"
Nghe Khiếu Phong nói thế, Tử Yên không biết nên trả lời thế nào, cho tới nay Khiếu Phong vẫn cẩn thận quan tâm khiến nàng thực cảm động, nhưng nàng vẫn xem hắn như ca ca, nhìn thấy hắn bị thương cũng sẽ đau lòng!
"Đừng nói lời dại dột!" Tử Yên rút tay về xoay người nói: "Để đại phu giúp chàng cầm máu trước đã, thiếp đi xem Phong nhi thế nào rồi!" Nghe nói Phong nhi cùng Khiếu Phong trở về, bọn lính còn nói Phong nhi đâm bị thương Liệt Dương Vương Phong Nguyệt quốc, Tử Yên thật không biết mình đã dạy dỗ đứa nhỏ này thế nào mà nó lại máu lạnh như thế. Nhớ tới lúc Phong nhi vừa mới tròn ba tuổi, một hạ nhân vô tình làm vỡ bạch ngọc bội mà Tử Yên đã đưa cho Phong nhi, Phong nhi liền vơ kiếm đâm tới yết hầu của hắn. Lúc đó cứ nghĩ là do Phong nhi không hiểu chuyện, nhưng giờ đây mới biết là do bản tính Phong nhi nó như thế.
"Ừ, nàng đi đi!" Khiếu Phong nhắm mắt lại nằm trên giường trị thương. Tử Yên đi ra ngoài doanh trướng, nhìn thấy Phong nhi một mình đứng trên cỏ.
"Phong nhi!" Tử Yên gọi Mộ Phong. Mộ Phong không hồi đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn gió lửa xa xa, đó là ngọn lửa trên thành Phong Nguyệt quốc. Người kia, vì cái gì vẫn khắc ghi trong đầu mình?
"Phong nhi đang nghĩ gì vậy?" Tử Yên ngồi xổm xuống ôm Mộ Phong hỏi: "Ngay cả mẹ cũng không thèm để ý!".
"Mẹ, mẹ thích nơi này sao?" Mộ Phong lạnh lùng hỏi.
"Nơi này gió thổi thực thoải mái, còn có hương vị quen thuộc." Nhưng hiện tại trong không khí đã sặc mùi máu tươi tanh tưởi.
"Mẹ, đau lòng là cảm giác thế nào?" Mộ Phong quay sang nhìn Tử Yên.
"Phong nhi thấy đau lòng sao?" Tử Yên đưa tay nhẹ nhàng đặt lên ngực Mộ Phong xoa xoa: "Còn đau không?".
"Hết rồi!" Mộ Phong nhẹ nhàng cười cười, có lẽ đối với mẫu thân nó mới có thể cười.
"Phong nhi, về sau không được đến chỗ nguy hiểm như vậy nữa biết chưa?" Tử Yên cau mày nói.
"Nhưng mà mẹ thích, con muốn đem về cho mẹ!" Mộ Phong trả lời quả quyết.
"Thích không nhất định phải có được, chỉ cần đứng xa xa nhìn, thưởng thức, cũng là một cách hưởng thụ!" Tử Yên ôm lấy Mộ Phong nói: "Phong nhi à, chúng ta trở về đi!".
"Nhưng mà, chỉ khi nào có được thì mới hưởng thụ trọn vẹn nhất!" Khẩu khí Mộ Phong thực bá đạo. Tử Yên chỉ cười không đáp, nàng đã không hiểu nổi tâm tư con mình, lòng nó giờ đây đã sâu thẳm như lòng sông.
"A!" Phong Húc chịu đau băng bó vết thương. Không nghĩ tới một đứa tiểu hài tử có thể ra tay độc ác như thế! Ánh mắt đứa nhỏ kia lạnh như băng khiến Phong Húc không dám phản kháng.
"Đáng giận!" Nhớ tới tử ngọc bị cướp đi. Đó là vật mà Tử Yên lưu lại cho y!! Thế mà lại để một đứa nhóc ba tuổi cướp đi mất??
Phong Húc nén đau, đi lên tường thành, nhớ tới cảnh tượng xác người la liệt khắp nơi... tim đau đớn như bị kim đâm.
Màu đỏ tươi của máu bao trùm toàn bộ mặt cỏ, tàn dư của cuộc chiến khốc liệt bày ra trước mắt, gió lạnh thổi qua mặt cỏ, cuốn theo mùi huyết tinh. Trận này, chỉ hòa... mà lại đánh đổi bao nhiêu sinh mệnh của chiến sĩ, chiến tranh mới đáng hận làm sao!!
"Vương gia, trở về nghỉ ngơi đi ạ! Ngài vẫn đang bị thương!" Một tên lính quan tâm nói.
Phong Húc nhìn hắn, không biết nên nói gì, y trở về trong thành, vuốt vết thương trên ngực, cho dù phải hi sinh tánh mạng, y cũng phải bảo vệ từng tấc đất của Phong Nguyệt quốc!
Ba ngày sau, quân Hải Vực vẫn chưa tới xâm phạm, bọn họ cũng binh lực đại thương. Phong Húc dùng bồ câu đưa tin yêu cầu phái thêm mười vạn đại quân, phỏng chừng nay mai sẽ đến! Lần này vô luận thế nào cũng không để binh lính hy sinh vô ích nữa!