Con thú nghe lệnh Thời Thiên Triệt mà lao đến chỗ Bồng Linh Thánh Điểu.
“Bồng Linh!”
Vô Ưu hét lên.
Bồng Linh Thánh Điểu tạo ra một đoàn hoả diễm lớn đánh về phía con thú, là một thánh thú nên nó đồng thời sử dụng được tất cả thuộc tính cảu đất trời.
“Chủ nhân không cần lo lắng cho ta, con ma thú này ta đấu được.”
Vô Ưu gật đầu, nàng tin Bồng Linh Thánh Điểu.
“Vô Ưu, đến bây giờ ngươi còn kiêu ngạo mà đeo màn che mặt sao? Ta không thích đến khi ngươi chết ta mới thấy mặt đâu. Chi bằng… tháo màn che mặt ra đi.”
Hắn cầm kiếm lao tới, nàng lập tức tiếp chiêu, tiếng ma sát sắc bén vang lên liên hồi. Chỉ tiếc bây giờ thực lực của nàng không đủ cường đại, không lâu sau mạn che mặt của nàng đã bị cắt đứt, kèm theo một vết máu dài trên gương mặt xinh đẹp của nàng.
“Ồ, ta không nghĩ ngươi cũng rất được.”
Thời Thiên Triệt nhếch mép.
“Nếu không ta sẽ không ra tay tàn nhẫn như thế với gương mặt xinh đẹp này đâu.”
Vô Ưu lau vết máu trên mặt, nhưng vết thương không mỏng, máu tiếp tục chảy ra.
Nàng không phải là người quá coi trọng ngoại hình, nhưng nàng không chấp nhận được mình bị tên ma tộc này huỷ dung!
“Thời Thiên Triệt! Đồ chết tiệt nhà ngươi!”
“Mĩ nhân mồm mép không nên ác độc.”
Hắn cười lớn.
“Khốn nạn! Ta phải giết ngươi!”
Đôi mắt Vô Ưu trở nên hung ác, nàng chĩa kiếm lao vào phía hắn, một màn đấu chọi gay gắt lại tiếp tục.
Mà lúc này ở hoàng cung, Dạ Kình đã xác định được khu vực tình nghi do ám hiệu Dạ Noãn để lại.
Tất cả bao vây trước một ngôi nhà gỗ lớn, bên ngoài là mấy tên sát thủ đang canh gác kèm theo một cái kết giới ngăn cách vững chắc.
“Công chúa đang ở trong đó, chúng ta mau xông vào!”
Đông Ly không nhịn được mà muốn xông lên.
“Khoan đã, đánh rắn động cỏ không phải phương pháp tốt, lỡ bọn chúng tận đường mà ra tay với công chúa thì sao?”
Dạ Kình trông bình tĩnh hơn, nhưng thực chất trong lòng đã bồn chồn không yên.
“Chúng ta nên làm gì?”
Đông Ly sốt sắng hỏi.
“Đợi một chút đã.”
Dù không muốn nhưng hai người đều im lặng chờ đợi, không dám hít thở quá mạnh hay động đậy nhiều vì sợ đám sát thủ phát giác thấy.
Bọn họ chờ đó khoảng nửa canh giờ thì bỗng nhiên một tiếng sáo êm du vang lên, bên cạnh đó là vài tiếng nổ vang, đám sát thủ bên ngoài lập tức lao vào, Dạ Kình không chần trừ, xông đến phá huỷ kết giới tấn công.
Đông Ly thoáng chốc có chút bất ngờ vì sự nhanh nhẹn của Dạ Kình nhưng cũng lập tức thu lại suy nghĩ mà lao theo sau Dạ Kình.
Đám sát thủ mặc dù mạnh, nhưng đối với cả trăm cao thủ Dạ Kình mang đến thì chỉ như cây con giữa núi rừng rậm rạp.
Dạ Kình dứt khoát chém giết, máu tanh bắn lên người, hắn vừa bước vào nhà gỗ thì đã thấy Dạ Noãn cùng Lưu Oánh bị thương đang bị đám sát thủ cưỡng chế.
Đôi mắt lạnh lẽo hơi nheo lại, phi nhanh đến chém đám sát thủ.
“Hoàng huynh!”
Dạ Noãn thấy hắn thì vui mừng khôn xiết, tận dụng thời cơ giúp Dạ Kình chém giết sát thủ.
Chỉ vài chớp mắt sau, cả căn nhà trống rộng rãi tràn ngập mùi máu tươi.
Dạ Kình vứt thanh kiếm trên tay chạy đến xem tình hình của Dạ Noãn, nhìn thấy vết thương trên người hoàng muội mà hắn trân quý khiến hắn đau lòng không thôi.
Dạ Noãn chịu đựng nỗi sợ gần cả ngày trời, giờ thấy Dạ Kình đến liền lao đến ôm chặt, nước mắt trực trào chảy ra.
Lưu Oánh cũng khóc trong vòng tay của Đông Ly.
Dù hai nàng đều là cao thủ, nhưng đứng trước đám sát thủ đều là tu vi nguyên anh với pháp lực quỷ dị thì đều không phải là đối thủ.
“Noãn Noãn, không sao nữa rồi.”
Dạ Kình nhẹ nhàng an ủi.
“Hoàng huynh, muội muốn về cung.”
“Được, ta đưa muội về.”
Lúc này Dạ Kình mới chú ý đến đồ vật kì lạ mà Dạ Noãn đang cầm.
“Noãn Noãn, đó là gì?”
Dạ Noãn lúc này đã bình tĩnh hơn, cũng đã nín khóc, nghe thấy Dạ Kình hỏi, nàng khẽ cười.
“Đây là vật hộ thân mà hoàng tẩu đưa cho muội, may mà có nó nên muội mới có giết được mấy tên sát thủ lúc nãy. Nó trông kì lạ nhỉ, vì thế nên đám sát thủ kia mới không ngờ được để phản ứng.”
Thứ nằm trên tay Dạ Noãn, chính là khẩu súng.
Ánh mắt Dạ Kình khi nghĩ đến Vô Ưu liền dịu dàng hẳn đi.
Mà không biết bây giờ Vô Ưu sao rồi, hắn thấy lo cho nàng quá.
Tên Thời Thiên Triệt kia đa mưu quỷ kế, hắn sợ nàng bị thua thiệt.
Phải nhanh chóng đưa Dạ Noãn về cung rồi đi tìm Vô Ưu mới được.
Nhưng Dạ Kình không biết, Vô Ưu lúc này đã bị một kiếm xuyên bụng, nhưng đồng thời mũi kiếm của nàng cũng đâm xuyên qua lồng ngực Thời Thiên Triệt.
“Lâu lắm rồi chưa ai làm ta bị thương được cả, ngươi đúng là rất có năng lực.”
Thời Thiên Triệt nắm lẫy mũi kiếm của nàng rồi bóp vỡ.
Tuyệt kĩ vừa rồi hắn bày ra, có tác dụng bao vây đối thủ, nhưng thực lực của Bồng Linh Thánh Điểu không hề yếu, chỉ vài chiêu tấn công đã phá vỡ được.
Nhưng chưa hết, ngoài bao vây, tuyệt kĩ đó còn có tác dụng hút lấy sức mạnh của đối thủ, dù tuyệt kĩ khởi động không được bao lâu, nhưng hắn biết sức mạnh của Vô Ưu đã vơi đi.