Vô Ưu ôm bụng, hơi thở nặng nề đứt quãng, Bồng Linh Thánh Điểu vẫn đang phải xử lý ma thú, không thể giúp sức cho nàng được.
Nhìn bàn tay ôm bụng mới một chốc đã dính đầy máu, nàng che miệng ho khan, máu tràn qua kẽ tay rơi xuống đất.
Vô Ưu bị thương không nhẹ.
Nhưng Thời Thiên Triệt cũng không khá hơn nàng là bao, dù vậy sức mạnh ma tộc rất lớn, một thời gian ngắn nữa thôi hắn sẽ dần phục hồi.
“A, tên Dạ Kình kia đúng là không dễ xơi.”
Vô Ưu ngước mắt nhìn hắn.
“Thuộc hạ ta để lại bị hắn giết hết rồi.”
“Ngươi tuy đa mưu nhưng bọn ta cũng không phải không chuẩn bị gì.”
“Kế hoạch xâm chiếm Nam Nguyệt Quốc của ta bị ngươi phá hỏng hết rồi.”
Nàng cười lớn.
“Thời Thiên Triệt, quá tham lam sẽ không nhận được kết quả tốt.”
Nếu như nàng không nhầm thì Thời Thiên Triệt có thể điều khiển người chết. Trong đám người tấn công nàng lúc nãy, có cả những người đã bị nàng giết rồi.
Cái tên ma tộc này, thực lực thật đáng kinh ngạc. Nhưng nà không biết đám thuộc hạ của hắn đã làm gì ở hoàng cung.
Dạ Kình, Dạ Noãn, hai người bọn họ không sao chứ?
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta là Thời Thiên Triệt, thái tử Tây Mặc Quốc.”
Hắn mỉm cười.
Biết là sẽ không tra hỏi được gì, Vô Ưu đành thôi, bây giờ nàng đã suy yếu đi nhiều, không thể đánh lại với hắn được nữa.
Cuộc chiến của Bồng Linh Thánh Điểu với ma thú kia vẫn không xong, ma thú dù bị đứt đầu, nhưng khả năng chiến đấu vẫn quá kinh hãn.
Không thể giao chiến lâu được nữa.
Nhưng nàng còn chưa kịp gọi Bồng Linh Thánh Điểu lại, Thời Thiên Triệt đã nhanh như chớp đi lại bóp lấy cổ nàng.
“Chết đi.”
Bàn tay hắn dùng sức, Vô Ưu cảm thấy hơi thở của mình trở nên khó khăn.
“Chủ nhân!”
Bồng Linh Thánh Điểu cảm nhận được tình trạng của nàng liền từ trên cao lao nhanh xuống, nhìn thấy một màn như vậy liền nổi giận không thôi, linh khí bộc phát chém đứt đôi cơ thể ma thú đang cố cản trở nó.
“Ngu ngốc.”
Thời Thiên Triệt lấy ra một pháp bảo hình chiếc dù phóng lên trời, Bồng Linh Thánh Điểu đang trên đà lao xuống không kịp tránh thì pháp khí đã trở nên to lớn toả ra nguồn lực mạnh mẽ dồn ép vây khốn nó ngã xuống đất.
Đây là pháp khí vây trói từ thời thượng cổ, Bồng Linh Thánh Điểu mặc dù là thánh thú thì cũng không thể chỉ trong một hai phút là phá huỷ được.
“Chủ nhân!”
Nó càng bộc phát sức mạnh để thoát thì sức mạnh đó càng bị hút đi.
Vô Ưu nhăn mặt, nàng nâng tay muốn động thủ nhưng Thời Thiên Triệt đã giữ chặt lại.
“Vô Ưu, vĩnh biệt.”
Tầm mắt nàng dần trở nên mơ hồ, chẳng lẽ sang thế giới này rồi mà nàng vẫn bị giết một cách nhanh chóng vậy sao?
Nàng không can tâm…
Một ánh sáng từ trên trời phóng xuống tấn công Thời Thiên Triệt, bị đột kích bất ngờ nên hắn vội buông tay ra tránh, cơ thể Vô Ưu ngã xuống, nằm trong vòng tay nam nhân mới xuất hiện.
“Ngươi… thần tộc!”
Thời Thiên Triệt nhìn thần khí cao quý toát ra từ người nam nhân liền kinh hãi, tại sao thần tộc lại xuất hiện ở đây? Rõ ràng hắn đã lập trận pháp ngăn chặn khí tức truyền ra ngoài rồi mà?
Với lại, dù có bị phát giác ra, thần tộc cũng không thể đến nhanh như vậy được. Đã rất lâu rồi thần tộc không quản chuyện nhân gian.
Nhưng khoan đã, khí tức của nam nhân này…
“Thần vương?”
“Phong Tịch?”
Bồng Linh Thánh Điểu cũng bất ngờ, cái tên này không phải trở về thần giới rồi sao bây giờ lại ở đây?
Phong Tịch vung tay, pháp khí chế ngự Bồng Linh Thánh Điểu liền biến mất, lại nhìn nữ nhân bị thương nặng nằm trong lòng mình, đôi mắt liền rũ xuống, vừa đau xót, vừa tức giận.
Thần khí từ ngón tay phóng ra, Thời Thiên Triệt liền bị thần khí cường đại đánh trọng thương nằm co quắp dưới đất.
Người đứng đầu lục giới, pháp lực cường đại vô biên không ai sánh được.
Đáng tiếc Vô Ưu không nhìn thấy được cảnh này, nếu không nàng sẽ sung sướng cười lớn cho coi.
Bồng Linh Thánh Điểu bay đến trước mặt Phong Tịch, vẫn là bộ dáng kiêu ngạo không để trời đất vào mắt đó, nó lạnh lùng mở miệng:
“Thả người.”
“To gan! Dù ngươi là thánh thú trong truyền thuyết đi nữa nhưng cũng không thể hỗn xược trước mặt điện hạ!”
Một lão nhân mới xuất hiện từ sau Phong Tịch quát lớn.
“Hừ, ta không quan tâm. Ta cần chủ nhân của ta.”
“Chủ nhân của ngươi đang sắp chết, ngươi biết chứ?”
Phong Tịch chỉ nói xong câu này liền cùng Vô Ưu đang bị trọng biến mất, Bồng Linh Thánh Điểu mặc dù bất mẫn nhưng biết hắn sẽ không làm gì nàng đành âm thầm đi theo.
Để lại lão nhân mới đến xử lí tàn cuộc nơi này.
“Ta là Ti Mệnh tiên quân, tại sao lại giống bảo mẫu thế này?”
Nhìn Thời Thiên Triệt đã bất tỉnh từ lâu, dù chán ghét ma tộc nhưng nghe lệnh Phong Tịch nên Ti Mệnh đành bắt hắn về Thần giới, đồng thời xử lí hết xác người ở đây.
Khi Vô Ưu tỉnh lại, đã là ba ngày sau.
Vì một giấc mơ kì lạ mà khiến nàng chợt tỉnh.