Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 326




Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Manh Manh bỗng phát hiện Mộ Khinh Ca cư nhiên cầm lấy một khối thịt giao mang ra ngoài. Vội đuổi theo, giữ chặt vạt áo nàng dùng sức kéo lại.

Nhưng thân thể nhỏ nhắn của nó sao hạn chế được hành động của Mộ Khinh Ca?

Không kéo được, nó chỉ có thể la to: "Chủ nhân, ngài phải tỉnh táo lại! Cự giao chỉ có thể ngộ không thể cầu, bây giờ mà ngài cho bạch nhãn lang kia ăn sẽ lỗ lớn đấy! Lần sau không chắc sẽ gặp được cự giao đâu!"

"Biến đi chơi đi!" Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng nâng chân, quăng Manh Manh ra ngoài. Mà nàng thì tiếp tục cầm thịt giao tới phòng Tuyết Hồ Vương.

Tiến vào phòng, Tuyết Hồ Vương vẫn nằm dưới đất. Đuôi hồ lớn che hết thân hình nó, chỉ lộ ra non nửa cái đầu.

Mộ Khinh Ca liếc mắt nhìn, ném thịt giao tới trước mặt nó.

Phịch một tiếng, thanh âm thịt giao rơi xuống đất. Mùi máu tươi nồng đậm kíƈɦ ŧɦíƈɦ Tuyết Hồ Vương mở bừng mắt, lộ ra tròng mắt đỏ tươi.

"Ăn đi." Mộ Khinh Ca tùy ý kéo ghế dựa ngồi xuống. Hai chân duỗi thẳng vắt chéo nhau, lười biếng tựa lưng ra sau.

Nàng trên cao nhìn xuống Tuyết Hồ Vương. Tuyết Hồ Vương hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại.

"Không ăn? Đói chết?" Mộ Khinh Ca nhướng mày, nghiền ngẫm gật đầu: "Ừm, vậy cũng tốt. Ta bớt đi một miệng ăn, không cần lo một con hồ ly tâm tâm niệm niệm muốn mạng ta."

Tuyết Hồ Vương mở choàng mắt, đáy mắt chiết xạ hung quang.

Nó nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca, phảng phất muốn đào ra cái động trên người nàng.

Hồi lâu, nó mới cao lãnh cúi đầu. Một ngụm cắn thịt giao.

Chỉ là thịt giao vừa vào miệng, đồng tử đỏ tươi chợt co rụt lại, khó tin nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Ngươi gϊếŧ cự giao trong Nguyệt hồ!"

Thanh âm nam nhân dễ nghe truyền vào tai Mộ Khinh Ca, làm nàng sáng ngời con mắt, cười nói: "Thần thú đúng là Thần thú! Chưa hoàn toàn trưởng thành, vậy mà có thể phun ra tiếng người."

"Hừ, ngu xuẩn. Ta đang dùng ảo thuật câu thông với ngươi." Tuyết Hồ Vương khinh thường liếc mắt nhìn nàng.

Mộ Khinh Ca sửng sốt, cẩn thận quan sát Tuyết Hồ Vương. Lúc này mới phát hiện miệng nó vẫn đang cắn thịt giao, căn bản không thể mở miệng nói chuyện.

Khoé môi nàng nhẹ nhàng câu lên, đôi mắt nheo lại: "Có ý tứ. Vậy cũng tốt, miễn cho ta đàn gảy tai trâu."

"Ngươi dám đánh đồng Tuyết Hồ Vương cao quý ta đây với một con trâu?" Tuyết Hồ Vương cả giận.

Mộ Khinh Ca nhún nhún vai: "Manh Manh nói ngươi rất cứng đầu. Điểm này có chút tương tự với trâu, đều là một căn gân (*).

(*) Một căn gân (一根筋/yī gēn jīn): suy nghĩ cứng nhắc, theo lối mòn không chịu thay đổi.

"Ngươi! Nhân loại! Ngươi tìm chết!" Tuyết Hồ Vương hung tợn nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca cười đến cực kỳ vui vẻ: "Chớ quên, ngươi bây giờ là tù nhân của ta! Gϊếŧ hay không gϊếŧ ngươi chỉ ở một ý niệm của ta!"

Tuyết Hồ Vương im lặng. Nhưng ánh mắt không cam lòng lại hết sức mãnh liệt.

Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng nhìn về phía thịt giao ngậm trong miệng nó: "Ngươi biết cự giao dưới Nguyệt hồ?"

Tuyết Hồ Vương nhàn nhạt quét mắt nhìn nàng. Hung hăng cắn miếng thịt, nhai nhai rồi nuốt xuống. "Đương nhiên biết, nó ăn không ít tộc nhân của ta. Không ngờ nó cư nhiên bị ngươi gϊếŧ."

Mộ Khinh Ca chợt loé u quang trong mắt: "Trách không được nhìn cách ngươi ăn thịt đầy hận thù như thế. Nhưng mà cái này lại khó làm rồi."

Tuyết Hồ Vương dừng lại động tác ăn thịt, nhìn Mộ Khinh Ca, không rõ ý tứ lời nói kia.

Mộ Khinh Ca mỉm cười giải thích cho nó: "Ngươi xem, ta là kẻ thù của ngươi, cự giao cũng là kẻ thù của ngươi. Tính ra thì ngươi càng hận nó hơn, với cả nghe giọng điệu của ngươi hẳn là đã tìm nó trả thù, nhưng tiếc là thất bại. Hiện tại, ta gϊếŧ cự giao. Cũng coi như là thay ngươi báo thù, ngươi nên đáp tạ ta thế nào đây?"

"Ngươi nói cái gì! Muốn ta đáp tạ ngươi!" Đồng tử đỏ tươi của Tuyết Hồ Vương trợn to.

Mộ Khinh Ca nghiêm túc gật đầu: "Ngươi xem, ta gϊếŧ một tộc nhân của ngươi, ngươi đã muốn đuổi theo đòi mạng ta. Nhưng ta đã giúp tộc đàn ngươi báo đại thù, Tuyết Hồ các ngươi không thể chỉ báo thù không báo ân chứ!"

Ánh sáng lưu động trong đôi mắt đỏ tươi của Tuyết Hồ Vương. Nó ken két răng nói: "Ngươi gϊếŧ nó không phải là ta cầu, không thể đánh đồng!"

"Ngươi nói vậy chính là không nói đạo lý." Mộ Khinh Ca nói lời thấm thía: "Gϊếŧ tộc nhân ngươi không phải do ta muốn. Dù sao cũng là nó đánh lén ta trước, lại còn ra vẻ không gϊếŧ ta không cam lòng. Vì bảo vệ mình nên ta mới gϊếŧ nó, ngươi lại cảm thấy ta đáng chết. Chẳng lẽ nhân loại trước mặt Tuyết Hồ các ngươi là phải chờ chết cái gì cũng không làm? Nếu theo lý luận của ngươi, vậy cự giao ăn ngươi và tộc nhân có cái gì tức giận. Cự giao cường đại như vậy, gϊếŧ tộc nhân ngươi cũng là chúng nó đáng chết."

"Ngươi nói bậy!" Tuyết Hồ Vương hét lớn.

Đồng tử bị Mộ Khinh Ca nói kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà càng đỏ tươi như máu.

Mộ Khinh Ca lắc đầu nói: "Ngươi sai rồi. Ta không phải nói bậy. Ta đang phân tích dựa theo tư duy của ngươi."

Tuyết Hồ Vương giận đến mức phát ra thanh âm 'gầm gừ' trong miệng. Răng nanh sắc bén nhe ra ngoài.

Mộ Khinh Ca cười trêu tức, tiếp tục nói: "Nếu ngươi cảm thấy ta nói bậy, thế có phải ngươi đuổi gϊếŧ ta cũng căn bản không có đạo lý? Ta gϊếŧ tộc nhân ngươi là do bị bức uy hiếp, nó chủ động tới trêu chọc nhân loại, nên phải chuẩn bị tâm lý thất bại sẽ chết. Chỉ có thể nói vận khí nó không tốt, đụng vào ván sắt. Mà cự giao ăn không ít tộc nhân của ngươi, đó chính là uy hiếp. Bởi vì nó còn tiếp tục tồn tại, tộc nhân ngươi sẽ không ngừng chịu uy hiếp, sẽ không ngừng mất mạng. Hiện giờ ta gϊếŧ nó, xoá bỏ mối uy hiếp cho tộc ngươi, hẳn là đại ân nhân của các ngươi mới đúng! Bao gồm ngươi, ngươi muốn gϊếŧ ta, moi tim ta. Ta lại lựa chọn không gϊếŧ ngươi, còn để ngươi có cơ hội ăn huyết nhục kẻ thù... Chậc chậc... Ta thật là thiện lương! Mau mau cảm động phát khóc đi!"

"Đó là bởi vì ngươi muốn thu ta làm linh sủng!" Tuyết Hồ Vương không cam lòng phản bác.

Mộ Khinh Ca cười lạnh: "Ngươi cũng quá đề cao mình, thật cho rằng mình là thiên hạ vô song à! Thu ngươi làm linh sủng chỉ là nhất thời hứng thú, muốn cho Manh Manh có bạn chơi cùng. Chờ Manh Manh nhà ta ngày nào đó chán ghét ngươi, nó muốn hấp hay muốn làm thịt kho tàu ngươi đều có thể."

"Chủ nhân! Manh Manh yêu ngài quá!" Manh Manh tránh ở ngoài cửa nghe lén, nhịn không được khoa chân múa tay, vẻ mặt cảm động.

Lúc này ánh mắt nó (Manh Manh) nhìn về phía Tuyết Hồ Vương thật giống như đang nhìn một bàn thịnh yến mỹ vị...

Mộ Khinh Ca nhàn nhạt quét mắt nhìn, lại nói Tuyết Hồ Vương: "Cho ngươi mặt mũi, còn tưởng rằng không phải ngươi thì không thể?"

Đứng dậy khỏi ghế, Mộ Khinh Ca đi ra ngoài. Lúc sắp đến cửa, chống lại đôi mắt long lanh cảm động của Manh Manh. Nàng đột nhiên dừng lại, nói với Tuyết Hồ Vương phía sau: "Đừng hết ăn lại nằm, suy nghĩ thật kỹ nên báo đáp đại ân nhân là ta đây thế nào đi."

Dứt lời nàng xách theo Manh Manh rời khỏi tầm mắt Tuyết Hồ Vương.

Tuyết Hồ Vương nằm sấp trên sàn nhà, móng vuốt sắc bén sớm đã để lại vài đường vết rách sâu hoắm trên sàn. Nhìn nơi Mộ Khinh Ca rời đi, giọng nó căm hận: "Nhân loại đáng giận!"

Ngoài cửa, Manh Manh lắc lắc mông nhỏ, xoa xoa đôi tay. Vẻ mặt thèm ăn nhìn Mộ Khinh Ca: "Chủ nhân, chủ nhân. Ngài thật sự cho bảo bảo ăn xú hồ ly kia sao? Hấp quá nhạt, bảo bảo muốn thịt kho tàu!"

Khoé miệng Mộ Khinh Ca hung hăng co rút, khinh bỉ nhìn nàng: "Ngươi có tiền đồ tí được không? Thịt hồ ly toàn mùi khai, có gì ăn ngon đâu? Ta không ở đây, mỗi ngày ngươi phải cho nó ăn một miếng thịt. Ngẫu nhiên khi dễ nó chút cũng được."

Manh Manh sửng sốt, hiển nhiên không hiểu vì sao chủ nhân không cho nó ăn thịt hồ ly.

"Vậy nhé, có việc thì gọi ta. Ta đi trước." Mộ Khinh Ca vẫy vẫy tay, lắc mình rời khỏi không gian.

"Hu hu hu.... Chủ nhân ngài là tên đại lừa bịp!" Manh Manh phục hồi tinh thần, nhìn chỗ Mộ Khinh Ca biến mất, phẫn nộ lên án.

...

Mộ Khinh Ca mở mắt, tâm tình rất vui sướng.

Ngày thường tu luyện, luyện đan, ngẫu nhiên khi dễ hồ ly, trôi qua thật nhàn nhã nha!

"Mộ Ca, chuyện gì vui vẻ vậy?" Mai Tử Trọng bỗng nhìn về phía nàng.

Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn về phía hắn, bốn mắt giao nhau.

Nam nhân này đột nhiên không còn xưng hô nàng là Mộ sư đệ, thật có chút không quen.

Mộ Khinh Ca hơi hơi mỉm cười, nói: "Không có gì, chợt nghĩ tới vài chuyện thú vị mà thôi."

Mai Tử Trọng gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.

Sau mấy ngày, cuối cùng đã đến thời gian kết thúc thí luyện, năm người rời khỏi Mê Mộng chi sâm. Lúc này bên ngoài Mê Mộng chi sâm sớm đã không có đệ tử Dược tháp, yên tĩnh đến đáng sợ.

"Chúng ta về tháp thôi." Mai Tử Trọng nhìn chung quanh một vòng, nói với bốn người.

Triệu Nam Tinh cười khẩy nói: "Chỉ sợ Điêu Nguyên cho rằng chúng ta đều chết hết rồi. Ta bỗng muốn nhanh trở về Dược tháp, xem hắn nhìn thấy chúng ta không chết, êm đẹp đứng trước mặt hắn, khẳng định rất thú vị."