Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 327




Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

"Nếu mọi người gấp gáp vậy, thì đi thôi." Mộ Khinh Ca giương cằm, nở nụ cười.

Không khí trong Dược tháp bây giờ khác với ngày xưa, có thêm vài phần ngưng trọng và trầm mặc.

Trên quảng trường lớn nhất Dược tháp, bậc thang được xây từng tầng hình cung đều ngồi tất cả Luyện đan sư Dược tháp. Bọn họ ngồi lên bồ đoàn, nhìn về phía đám người quỳ gối giữa quảng trường.

Ở chỗ ngồi bậc thang cao nhất chính là viện trưởng phân viện Dược tháp, Hoa Thương Truật.

Dưới Hoa Thương Truật, là người ngồi cách xa một đường, Lâu Xuyên Bách.

Bậc thang dưới hai người họ, đều là luyện đan sư khác ở Dược tháp.

Hai bên quảng trường chen chúc đầy đệ tử Dược tháp. Có người được thu vào môn hạ, cũng có người không bái nhập sư môn. Nơi xa còn có không ít đệ tử và dược đồng vội vàng chạy tới.

Huynh muội Vệ gia và Phục Thiên Long, Thủy Linh cũng ở trong đó.

Đi vào giữa đám người, Vệ Quản Quản hỏi Thủy Linh bên cạnh: "Đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta từ dược điền chạy tới, chỉ biết trong tháp có chuyện lớn xảy ra. Mọi người đều bị triệu tập qua đây."

Thủy Linh lắc đầu nhíu mày nói: "Ta cũng không rõ. Ta và Thiên Long vốn ở phòng luyện đan, nghe thấy thanh âm triệu tập mới đi ra. Còn hại ta bị hủy một lò đan này."

Vệ Quản Quản liếc nhìn bốn phía, thấy đám người tụ lại càng nhiều. Nhỏ giọng nói: "Xem ra động tĩnh không nhỏ!"

Lúc này Vệ Kỳ nhìn thấy mười mấy người quỳ giữa quảng trường, nói: "Kia không phải Điêu Nguyên và đám người Tống Ngọc sao? Sao bọn họ lại quỳ gối thế kia?"

"Chỗ xa hơn còn quỳ không ít người." Phục Thiên Long bỗng nói.

Lập tức bốn người đều nhìn về phía quảng trường.

Phục Thiên Long lại nói: "Ta nghe nói, Điêu Nguyên đi tham gia nhiệm vụ thí luyện Mê Mộng chi sâm."

"Mộ Ca bọn họ cũng đi!" Vệ Quản Quản theo bản năng nói.

"Nhưng không thấy huynh ấy đâu." Thủy Linh nhanh chóng tìm kiếm một vòng, nhíu chặt mày. Ánh mắt ẩn ẩn có chút lo lắng.

"Đúng vậy! Mộ Ca đâu?" Vệ Kỳ cũng duỗi cổ tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng hình quen thuộc xuất hiện.

"Xem ra đã xảy ra chuyện." Phục Thiên Long trầm giọng nói.

"Xảy ra chuyện gì? Mộ Ca lợi hại như vậy, ai xảy ra chuyện chứ không thể là huynh ấy được!" Vệ Quản Quản kiên định nói. Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy vài phần hoảng loạn trong mắt nàng.

"Mọi người tạm thời đừng nóng nảy, trước xem chuyện thế nào. Hiện tại trưởng lão, đan sư trong tháp đều ở đây. Viện trưởng và Lâu đại sư cũng ở đây, chúng ta chớ gây thêm nhiễu loạn, Mộ Ca về lại gây thêm phiền toái cho huynh ấy." Vệ Kỳ mím môi nói.

Câu nói trầm ổn phát ra từ miệng hắn, khiến người ta kinh ngạc. Ba người còn lại đều đồng ý gật đầu, ngay cả Vệ Quản Quản dễ xung động cũng cắn chặt môi, khẩn trương bắt lấy tay ca ca.

"Điêu Nguyên, ngươi cẩn thận nói hết chuyện phát sinh ở Mê Mộng chi sâm ra." Hoa Thương Truật chậm rãi mở miệng. Đầu tóc lão bạc trắng, phụ trợ thêm vài phần tiên khí.

"Vâng, sư phụ." Điêu Nguyên quỳ dưới đất. Rũ mắt nhìn xuống, làm cho người khác không nhìn tới lạnh băng trong mắt hắn.

"Sư huynh đệ chúng ta chia ra tiến vào Mê Mộng chi sâm. Từ đầu tất cả đều rất thuận lợi, không gặp mấy khó khăn đã đi tới Nguyệt hồ. Lúc chúng ta tới Nguyệt hồ, gặp được mấy người Mai sư huynh. Bên Mai sư huynh có Triệu sư đệ, Thương sư muội, Mộ sư đệ và Chu sư muội. Hai bên chúng ta cùng đến, liền nghĩ cách lặn xuống Nguyệt hồ lấy Huyễn Nguyệt mầm, hoàn thành nhiệm vụ thí luyện. Nhưng... Nhưng là không nghĩ tới..." Điêu Nguyên đột nhiên nói đứt quãng.

Lâu Xuyên Bách ngồi bên Hoa Thương Truật, nghe thấy tên đồ đệ mình, cảm thấy không ổn. Trong lòng căng thẳng, lại thấy Điêu Nguyên ấp a ấp úng, lập tức cấp bách thúc giục: "Không nghĩ tới cái gì, ngươi mau nói đi!"

Điêu Nguyên nâng mắt nhanh chóng nhìn ông một cái, không đợi người khác nhìn rõ được cảm xúc trong mắt hắn, lại cúi đầu lần nữa.

Lúc này, Hoa Thương Truật nói Lâu Xuyên Bách: "Lâu đại sư đừng vội, chúng ta nghe xong Điêu Nguyên nói thế nào đã."

Lâu Xuyên Bách quay đầu nhìn Hoa Thương Truật. Người sau che giấu đắc ý làm ông hừ lạnh một tiếng, thu hồi ánh mắt.

"Điêu Nguyên, ngươi tiếp tục nói." Ánh mắt Hoa Thương Truật hiện lên một tia lạnh lẽo nhìn về phía Lâu Xuyên Bách, nói với Điêu Nguyên.

"Vâng, sư phụ." Điêu Nguyên nói tiếp: "Chúng ta vốn thương nghị tốt, cùng xuống hồ đi lấy Huyễn Nguyệt mầm. Sau khi lấy được thì chia làm hai cho hai đội chúng ta, coi như mọi người đều hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng còn chưa chờ chúng ta xuống hồ, đã nhìn thấy trên mặt hồ nổi lên lốc xoáy cực lớn. Mặt đất run rẩy, sấm sét ầm ầm trên trời. Chúng ta vội vàng lui khỏi mặt hồ, lại nghe thấy dưới đáy hồ truyền lên tiếng rống to..."

Bốn phía nghe Điêu Nguyên tự thuật, bắt đầu xuất hiện âm thanh bàn tán xôn xao.

Các đệ tử Dược tháp đều suy đoán rốt cuộc dưới đáy hồ có thứ gì.

Tâm tình bốn người Vệ Kỳ cũng khẩn trương theo. Bọn họ ngừng thở, sợ nghe sót hoặc nghe lầm một chữ.

Điêu Nguyên liếc mắt nhìn về phía Tống Ngọc. Người sau run cả người, cúi đầu thấp đến không thể thấp hơn, ấp a ấp úng nói: "Ta... Chúng ta... Nhìn thấy một con cự giao, lao ra từ đáy hồ..."

Cái gì!

Cự giao!

Oanh một tiếng, toàn bộ quảng trường như bị sét đánh, mọi người đều bị chấn trụ.

Cự giao là khái niệm gì? Đó quả thực chính là tồn tại bọn họ không thể thắng nổi!

"Cự giao! Ngươi nói dưới đáy Nguyệt hồ có cự giao?!" Lâu Xuyên Bách đứng bật dậy, chỉ vào Tống Ngọc và Điêu Nguyên lạnh giọng hỏi.

"Vâng... Vâng..." Tống Ngọc run run rẩy rẩy nói. Phảng phất như đang đắm chìm trong hình ảnh khủng bố kia, không có tỉnh lại.

Điêu Nguyên đau đớn nói: "Cự giao xuất hiện ngoài tầm đoán của chúng ta. Rất cường hãn, khi xuất hiện, có linh lực màu tím. Chúng ta... Chúng ta... Thật sự không dám địch lại!"

Linh lực màu tím?

Không chỉ gặp phải cự giao, lại còn là cự giao tử cảnh?

Đây là cái vận khí gì thế!

Trong đệ tử Dược tháp có không ít người đều may mắn mình không tham gia thí luyện, bằng không chết thế nào cũng không biết.

Dưới chân Lâu Xuyên Bách lảo đảo, cơ thể giống như bị sét đánh trúng.

Hoa Thương Truật nói: "Gặp phải địch không địch lại, rút đi là đúng."

Điêu Nguyên ngẩng đầu, lộ ra biểu tình bi phẫn: "Vâng, chúng ta muốn rút đi. Nhưng, Mai sư huynh bọn họ không muốn từ bỏ. Bọn họ cho rằng dựa vào năng lực mấy người họ có thể đánh bại cự giao, lấy được Huyễn Nguyệt mầm. Cho nên không màng chúng ta phản đối, giao chiến với cự giao. Chúng ta không khuyên được, lại không muốn các đệ tử khác vô tội bỏ mạng, đành phải trước tiên lui ra khỏi vòng chiến đấu. Sau đó, chúng ta chờ ở bên ngoài nhiều ngày đều không thấy bọn họ xuất hiện. Chúng ta thật sự không dám tới lại Nguyệt hồ, chỉ có thể trước tiên lui về. Mai sư huynh bọn họ chỉ sợ đã..."

"Ngươi nói bậy! Tử Trọng tuyệt sẽ không lỗ mãng như thế!" Lâu Xuyên Bách lên án mạnh mẽ phản bác Điêu Nguyên.

Điêu Nguyên nói, biến năm người Mai Tử Trọng thành vì muốn lập công mà không để ý đến an nguy đệ tử khác, lỗ mãng không suy nghĩ đến thực lực bản thân.

Nhưng điểm này Lâu Xuyên Bách tuyệt không tin tưởng.

Huống chi, trong lời nói Điêu Nguyên rõ ràng ám chỉ mấy đệ tử đắc ý của ông đều táng thân trong bụng giao!

"Ngươi nói bậy! Mộ Ca tuyệt sẽ không chết!" Trong đám người, Vệ Quản Quản cũng khó thở mà khóc.

Vệ Kỳ gắt gao khống chế Vệ Quản Quản, không cho nàng gây chuyện, không ngừng nói bên tai nàng: "Chờ một chút, chờ một chút. Chúng ta phải tin tưởng Mộ Ca, chúng ta phải làm rõ chân tướng sự tình!"

Điêu Nguyên nói: "Lâu đại sư không tin, có thể hỏi những người khác một chút. Lúc ấy không chỉ có Điêu Nguyên, rất nhiều người đều thấy Mai sư huynh bọn họ không màng khuyên can đi chiến đấu với giao."

"Thật là quá lỗ mãng! Sao có thể chiến đấu với giao!"

"Hữu dũng vô mưu, hữu dũng vô mưu, ném cả mạng mình luôn!"

Các đại sư luyện đan khác đều lắc đầu, tựa hồ rất thất vọng với biểu hiện của mấy người Mai Tử Trọng.

Trong đám đệ tử cũng đều bàn tán rối rít.

Hoa Thương Truật thấy một màn như vậy, trong lòng càng thêm đắc ý. Lão nhìn Lâu Xuyên Bách sắc mặt xanh mét, khoé miệng ẩn ẩn tươi cười.

"Nói, các ngươi đều nhìn thấy gì!" Lâu Xuyên Bách không muốn tin tưởng, lao xuống khỏi bậc thang, tùy ý kéo lấy một vị đệ tử quỳ dưới đất mà hỏi.

"Ta... Ta nhìn thấy nhóm Mai sư huynh không màng Điêu sư huynh khuyên can..." Người bị bắt lại, ấp úng nói.

Khoé miệng Điêu Nguyên gợi lên một mạt cười lạnh, trong mắt lại toát ra thống khổ tiếc hận.

"Ngươi gạt ta!" Lâu Xuyên Bách ném hắn xuống, lại bắt một người khác hỏi.

Nhưng hỏi mấy người, đều nhận về đáp án giống nhau.

Đang lúc Lâu Xuyên Bách đi đến trước mặt Điêu Nguyên, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Lâu Xuyên Bách: "Lâu đại sư, ngài nén bi thương đi!"