Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 346




Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Trên khán đài cao nhất, thần sắc Tư Mạch bất động nhìn Mộ Khinh Ca.

Cô Nhai không nhịn được hỏi: "Chủ tử, Tiểu tước gia đang bị sao vậy?"

Tư Mạch bỗng câu môi nở nụ cười: "Tiểu Ca nhi đang gặp cơ duyên thuộc về nàng."

Cơ duyên?

Ánh mắt Cô Nhai ngưng lại, yên lặng xuống.

Nếu là cơ duyên, vậy không cần lo lắng.

Trong lòng buông lỏng, hắn lại xụ mặt như thường. Đứng phía sau làm phông nền cho Tư Mạch.

Trên lôi đài thứ nhất, Điêu Nguyên nhìn Mộ Khinh Ca nhắm mắt lại, cười lạnh không thôi. Theo hắn thấy, Mộ Khinh Ca thua chắc rồi, định trước là sẽ thất bại.

Ánh mắt hắn âm trầm chuyển xuống đan lô Mộ Khinh Ca. Nhìn vách lò nhấp nháy bén lửa, thật hận không thể châm ngòi cho nổ lò luôn!

"Ca, Mộ Ca sẽ không có việc gì chứ?" Vệ Quản Quản hỏi.

Hiếm khi nàng gọi Vệ Kỳ là ca ca.

Mà giờ phút này Vệ Kỳ lại không có chú ý. Sau khi nghe lời nói của nàng, dùng sức gật đầu an ủi nàng: "Chúng ta phải tin tưởng Mộ Ca."

Trong lúc nhất thời, khán đài lâm vào không khí khẩn trương vô cùng.

Mà Mộ Khinh Ca căn bản không có phát hiện. Giờ phút này nàng đang ở cảnh giới huyền diệu kia, hưng phấn không kiềm chế được. Nàng giống như nắm giữ quy tắc Chủ Thần, tùy ý thao tác các ánh sáng dung hợp với nhau. Cảm giác đột nhiên nhanh trí, khiến nàng như đạt được chí bảo.

Khi tất cả tia sáng rọi hoà hợp thành một thể, một cột sáng bảy màu xuất hiện trước mắt nàng. Chiếu rọi đôi mắt thanh thấu của nàng như đá quý bảy màu, huyết lệ yêu dã.

Nhìn cột sáng bảy màu trước mắt, khoé miệng Mộ Khinh Ca nổi lên đường cong sắc thái động lòng người.

Nàng giơ tay lên, cột sáng bảy màu tựa như có sinh mệnh bị nàng hút vào tay. Sau khi nàng hấp thu toàn bộ cột sáng kia, cả người như biến thành lưu li tản ra ánh sáng bảy màu, ngay cả sợi tóc cũng bị dính.

Sau mấy tích tắc, ánh sáng bảy màu biến mất trên người Mộ Khinh Ca.

Hình ảnh trước mắt nàng chợt loé, màu trắng tan đi, một lần nữa về tới lôi đài.

Nàng vừa mở mắt, đối diện với ánh mắt nắm chắc thắng lợi của Điêu Nguyên. Nàng cười đáp lại, đôi tay hơi đỡ đan lô táo bạo. Một cỗ lực lượng không nhìn thấy tràn ra từ cơ thể nàng, tiến vào trong đan lô.

Đan lô dần dần bình tĩnh trở lại.

"Đan hương! Ta ngửi thấy đan hương!" Chỉ chốc lát, có người hít hít mũi ngửi.

Thậm chí hắn còn đứng lên khỏi chỗ, duỗi dài cổ, ngửa đầu nỗ lực ngửi.

Theo động tác của hắn, không ít người đều hít mũi, rướn thân thể lên trước.

Đan hương ngày càng đậm, tràn đầy quanh sân.

Sắc mặt Điêu Nguyên khó coi.

"Đan hương này... Thật thuần túy." Hạ Vô hơi ngửi, nhẹ giọng nói.

Ba người hai bên hắn không nói ra lời phản đối gì, như tán đồng lời hắn nói.

Đan hương này thuần túy hơn đan hương bình thường.

Đan hương trước kia tuy nồng, nhưng vẫn có hương vị tạp chất. Mà đan hương này, bọn họ ngửi thấy rất thuần túy. Không hề cảm nhận được tạp chất tồn tại.

Chưa bao giờ ngửi thấy sự thuần túy này. Tựa như chỉ cần ngửi, là có thể khiến cơ thể khó chữa được tiêu trừ.

Bốn người họ còn cảm nhận được thế, đừng nói đến những người khác.

Trên đài cao, ý cười trong mắt Tư Mạch càng đậm.

Cô Nhai hít sâu đan hương, lập tức cảm thấy thân thể nhẹ nhàng. Ngay cả một ít bệnh kín khó tiêu trừ cũng tiêu trừ đi rất nhiều.

Hắn kinh ngạc nói: "Tiểu Tước gia rốt cuộc luyện ra đan dược gì thế? Cư nhiên có công hiệu như vậy! Ta cảm thấy một ít ám thương lưu lại trong cơ thể đều tốt lên rất nhiều."

Nghe hắn nói vậy, Cô Dạ cũng vội hít sâu một hơi.

Hắn nhắm mắt tinh tế cảm thụ, rồi chợt mở mắt ra. Đáy mắt kinh hỉ, gật đầu mạnh với Cô Nhai.

Cô Nhai nói làm Tư Mạch cười, hiếm khi tâm tình tốt giải thích: "Không liên quan đến đan dược Tiểu Ca nhi luyện chế. Mà là dược lực trong đan dược được phóng thích hoàn mỹ nhất."

"Có ý gì?"

Cô Nhai và Cô Dạ không ngại học hỏi.

Tư Mạch hơi trầm mặc, trong mắt chiếu ảnh ngược bóng hình Mộ Khinh Ca. Giúp hai người này 'xoá nạn mù chữ': "Các ngươi hẳn là biết. Mỗi cấp bậc đan dược, đều phân chia phẩm chất."

Hai người ăn ý gật đầu. Điểm thường thức này bọn họ vẫn có.

"Trong cùng giai, quyết định phẩm chất cao thấp. Nhưng muốn luyện chế ra phẩm cấp cao hơn, không chỉ cần đan thuật điêu luyện, mà khi luyện đan cần là thiên thời địa lợi nhân hoà, vận khí cũng quan trọng nhất. Cho nên phẩm cấp đan dược trước nay đều không phải nói rằng 'ngươi hôm nay có thể luyện ra cực phẩm, có chắc lần sau sẽ luyện ra cực phẩm' sao. Nhưng trên cực phẩm, còn có một phẩm chất rất ít người, thậm chí cơ hồ không ai tiến vào được." Tư Mạch nói.

"Đó là gì?" Cô Nhai nóng vội hỏi.

Đôi mắt màu hổ phách của Tư Mạch hơi loé, trầm giọng nói: "Phẩm cấp Hoàn Mỹ." Phẩm cấp hoàn mỹ, là cảnh giới khó có thể chạm đến. Không nghĩ tới Tiểu Ca nhi cư nhiên có thiên phú và vận khí như vậy!

"Phẩm cấp hoàn mỹ?"

Lần đầu tiên Cô Nhai và Cô Dạ nghe đến cái từ này.

Tư Mạch chậm rãi nói: "Phẩm cấp hoàn mỹ, có nghĩa người đạt được phẩm cấp hoàn mỹ đã hoàn toàn nắm giữ được quá trình dung hợp đan dược. Về sau vô luận nàng trở thành đan sư cấp bậc gì, chỉ cần luyện đan, phẩm cấp luyện ra chính là hoàn mỹ vượt xa cực phẩm. Vô địch cùng giai!"

Cô Nhai và Cô Dạ đều hít ngược một hơi!

Mộ Tiểu tước gia từ khi nào có được cảnh giới hoàn mỹ? Tồn tại vô địch như vậy, chính là toang má nó đối thủ người ta rồi!

"Cảnh giới hoàn mỹ! Đây là cảnh giới hoàn mỹ!"

Sau khi Tư Mạch giải thích cho Cô Nhai và Cô Dạ, Hạ Vô ở bậc hai khán đài cũng phản ứng lại, khiếp sợ vô cùng nói.

"Ngươi nói cái gì!" Con mắt Lý Nhân đột nhiên co rụt lại, truy vấn.

Ngữ khí Hạ Vô không hề bình tĩnh, ngơ ngẩn nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Ta cảm giác, đan hương này thuộc về phẩm cấp hoàn mỹ."

"Sao có thể? Đó là cảnh giới trong truyền thuyết, chưa có đan sư nào đạt được!" Nguyên Hồ phản bác.

Thương Nhĩ cũng lắc đầu: "Ta cũng không tin đệ tử trẻ tuổi như thế, mới luyện đan mấy năm sao có thể nắm giữ cảnh giới hoàn mỹ?"

"Có thể chỉ là trùng hợp. Dù sao chúng ta đều chưa bao giờ thấy qua cảnh giới hoàn mỹ, ai có thể khẳng định?" Lý Nhân trầm giọng nói.

Hạ Vô phun ra một ngụm trọc khí, khôi phục bình tĩnh: "Ta cũng chỉ suy đoán thôi, các ngươi không cần để ý như thế."

Bốn người nói chuyện, Hoa Thương Truật và Lâu Xuyên Bách ở bậc dưới đều nghe được.

Nhưng cảnh giới hoàn mỹ đối với họ mà nói quá mức xa xôi, thậm chí chưa bao giờ nghe qua.

Nghe thấy bốn người nói chuyện với nhau, bọn họ muốn dò hỏi, nhưng sợ rước lấy bốn người kia không vui. Chỉ có thể đè lòng hiếu kỳ xuống. Nhưng cũng có thể nhận ra được, cảnh giới hoàn mỹ là một thứ rất ghê gớm!

"Đan hương này ngửi thật thoải mái! Ta cảm giác thân thể mình nhẹ nhàng rất nhiều, tay chân cũng linh hoạt rồi." Trên khán đài có đệ tử ngửi mùi đan hương, thoải mái nói.

Bên cạnh lập tức có người phụ hoạ: "Ơ? Ngươi cũng có cảm giác này sao? Ta cho rằng chỉ ta có, sinh ra ảo giác!"

"Ta cũng có!"

"Ta cũng có!"

"Xem ra mọi người đều có!"

Thanh âm bàn tán kinh ngạc, lan tràn xung quanh.

Đan hương thuần túy như mây mù phủ xuống toàn bộ khán đài, tựa như mây đen nặng trĩu.

Đột nhiên đan hương hội tụ thành tầng mây, truyền đến tiếng ầm ầm nặng nề, như sấm chớp nổ vang...

"Cái này... Cái này... Không có khả năng!" Hoa Thương Truật khiếp sợ đứng lên, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca trên lôi đài. Dị tượng trên bầu trời, lão đã thấy qua. Thời điểm ở tổng viện từng theo chân xem các đại sư chân chính đấu đan.

Nhưng dù vậy, tình cảnh khi ấy lão chứng kiến xa không bì kịp màn trước mắt này.

Nhưng lão rõ ràng trong lòng, dị tượng như vậy đại biểu cho cái gì!

"Đan dược Linh cấp!" Phía sau truyền đến thanh âm vô cùng khẳng định.

Bốn chữ này làm cho Lâu Xuyên Bách mất bình tĩnh, đứng bật dậy. Đôi mắt phát ra kinh hỉ mãnh liệt. Đan dược linh cấp! Đan dược linh cấp!

Mục tiêu ông truy đuổi cả đời, bây giờ đệ tử ông có thể thực hiện?!

Kinh hỉ cực lớn bao vây lấy Lâu Xuyên Bách, đôi tay rũ trong tay áo không nhịn được run nhè nhẹ.

Ầm ầm ầm...

Thanh âm như sét đánh, phát ra giữa đan vân dày đặc.

Vô số đệ tử trên khán đài ngạc nhiên đứng lên, ngửa đầu nhìn phiến đan vân kia, xì xào khe khẽ.