Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 347




Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Triệu Nam Tinh khiếp sợ hỏi Mai Tử Trọng: "Mai sư huynh, đây là cái gì?"

Mai Tử Trọng không có cách nào trả lời hắn.

Triệu nam Tinh không khỏi cười khổ: "Làm sao mỗi lần Mộ sư đệ luyện đan đều nháo ra động tĩnh lớn như vậy? Tuy ta không biết là gì, nhưng tóm lại là tốt đi."

Chu Linh cười lạnh nói: "Ngươi xem vẻ mặt Điêu Nguyên kìa, biết ngay không phải chuyện xấu."

Triệu Nam Tinh và Mai Tử Trọng ngước mắt theo, nhìn Điêu Nguyên đứng một bên khác trên lôi đài. Quả nhiên khuôn mặt đắc ý và hưng phấn đã sớm bay biến, hắn âm trầm oán độc nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca.

Hạ Vô ngồi ở chỗ mình, ngữ khí rất vui mừng: "Không nghĩ tới, đi một chuyến cư nhiên có thể nhìn thấy đan sư linh cấp! Hơn nữa còn trẻ tuổi như thế, thiên phú này đúng là khoáng cổ thước kim (*)!"

(*) Khoáng cổ thước kim (曠古爍今): vang dội cổ kim, lừng lẫy xưa nay.

Ba người còn lại không mở miệng phản bác, đồng ý với lời của hắn.

Đan sư linh cấp? Ha hả, bốn người bọn họ mất mười mấy năm mới vào được. Mà cái tên trước mắt này? Chỉ mười bảy mười tám tuổi đã tiến vào cảnh giới bọn họ theo đuổi cả đời!

Khiến người ta hâm mộ nhất chính là, nàng còn có khả năng đã đạt được cảnh giới hoàn mỹ trong truyền thuyết mà vô số người tha thiết ước mơ trên con đường đan đạo!

"Đan sư cao cấp, luyện đan tiến vào cực hạn có thể sinh ra đan cát. Mà đan sư linh cấp, luyện ra phẩm chất quá mức hoàn mỹ, sẽ sinh ra... Đan Vũ." Thương Nhĩ chăm chú nhìn đan vân ngày càng dày đặc, thấp giọng nỉ non.

"Đan vũ!"

Cơ hồ đồng thời, Tư Mạch trên khán đài tối cao cũng nhẹ nhàng hộc ra một từ.

Theo thanh âm hắn phát ra, mây đen dày đặc bao phủ toàn bộ nơi thi đấu đột nhiên như tạc vỡ. Vô số đan dược như cơn mưa lộp bộp rơi xuống khắp khán đài, dừng ở mỗi một góc.

"Đây là cái gì!" Có người khiếp sợ nói.

"Đan dược! Đây là đan dược!" Người nhặt đan dược lên, lập tức trả lời nghi hoặc trong lòng hắn.

"Cái gì?! Đan dược!" Vô số người bị đan dược rơi xuống mà khiếp sợ.

Mai Tử Trọng tiện tay bắt được mấy viên đan dược từ trên trời rơi xuống. Hắn mở tay ra, đan hương nhàn nhạt bay tới. Đáy mắt hắn nổi lên vẻ khiếp sợ, ngữ khí hiếm khi không bình tĩnh được: "Đây là... Đan dược trung cấp!"

Ba người Triệu Nam Tinh, Thương Tử Tô và Chu Linh phút chốc co rụt tròng mắt.

Lập tức Triệu Nam Tinh không để ý hình tượng nhặt lấy đan dược rơi xuống đất, đặt trước mũi ngửi ngửi: "Đúng là đan dược trung cấp!" Nói xong, hắn nâng mắt khiếp sợ nhìn về phía lôi đài, chăm chú nhìn đan lô trong tay Mộ Khinh Ca.

Đan vũ, dường như không ý ngừng.

Không ngừng có đan dược rơi xuống khán đài, tạo nên một hồi tranh đoạt.

Điêu Nguyên đứng trên lôi đài, thân thể không ngừng bị đan dược đập trúng. Dưới chân hắn rơi rụng vô số đan dược. Đây đều là đan dược hàng thật giá thật, mà không phải hư ảo.

Trong lòng hắn ghen ghét đến phát cuồng! Không ngừng hỏi mình: 'Vì sao? Vì sao? Rõ ràng là luyện đan, vì sao có nhiều đan dược từ trên trời rơi xuống như vậy? Rõ ràng mình đã sắp thắng, vì sao hắn bỗng có động tĩnh lớn như vậy!'

Trên bậc hai khán đài, Hạ Vô cảm thán nói: "Quy mô đan vũ bực này, thật là trước đây chưa từng gặp."

Đan sư linh cấp ở tổng viện khi luyện đan, không phải ai cũng có thể sinh ra đan vũ. Mà sinh ra đan vũ, ở Dược tháp ghi lại từ trước tới nay, nhiều nhất chỉ rơi xuống trăm viên. Mà hiện giờ? Chỉ sợ đã không ngừng rơi xuống ngàn viên! Sự chênh lệch này, quả thực chính là...

Hạ Vô vốn muốn nói câu 'hậu sinh khả úy'. Cuối cùng lại hoá thành nụ cười khổ, chậm rãi lắc đầu.

Có người chung quy không thể so sánh!

Trên bậc cao nhất khán đài, Cô Nhai nhìn về phía Mộ Khinh Ca, lại nhìn chủ nhân nhà mình: "Thánh chủ, này..."

Tư Mạch cười tràn đầy ôn nhu: "Bởi vì Tiểu Ca nhi có được cảnh giới hoàn mỹ."

Cô Nhai và Cô Dạ đều hít một hơi khí lạnh. Trong lòng đối với cảnh giới hoàn mỹ có thêm bước hiểu biết!

Phanh!

Đột nhiên, đan lô Mộ Khinh Ca phát ra tiếng động.

Trên đan lô xuất hiện vết rạn, tựa như đan lô đã quá tải, gần như sắp bạo liệt.

Điêu Nguyên vẫn luôn chặt chẽ chú ý động tĩnh Mộ Khinh Ca, đôi mắt sáng lên kích động. Nếu nổ lò, đan hủy, vậy có phải nói là người thắng cuối cùng vẫn là hắn?

Suy nghĩ hắn còn chưa kết thúc, đã nghe thấy một tiếng nổ mạnh kịch liệt truyền ra từ đan lô.

Đan lô trước mặt Mộ Khinh Ca bỗng nổ mạnh, toàn bộ đan lô hoá thành một mảnh bụi bặm.

"Nổ lò!"

Trên khán đài tràn đầy khiếp sợ, thậm chí đã quên đi nhặt đan dược.

Bốn người Triệu Nam Tinh bên cạnh lôi đài cũng căng thẳng, khẩn trương nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

"Sao lại nổ lò? Có phải họ Điêu kia động tay động chân không?" Vệ Quản Quản khó thở nói.

Vệ Kỳ giữ chặt nàng, nói: "Đừng vội, ngươi xem Mộ Ca không phải đang rất bình tĩnh sao? Sẽ không có việc gì."

"Nổ lò." Hoa Thương Truật chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng thở ra.

Cả người Lâu Xuyên Bách căng cứng, đôi mắt vẫn luôn khoá chặt trên người Mộ Khinh Ca.

Bốn người Hạ Vô ngược lại thì bình tĩnh, phảng phất đã sớm đoán trước. Thấy dáng vẻ này của Lâu Xuyên Bách, Hạ Vô nhàn nhạt nói: "Đan lô chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn cao nhất chỉ có thể chống đỡ được đan dược cao cấp luyện chế. Lực lượng đan dược linh cấp quá mức cường hãn, đan lô đương nhiên không chịu nổi."

Thương Nhĩ cũng nói theo: "Hiện tại phải xem hắn dưới tình huống nổ lò có còn tâm cảnh bình tĩnh bảo vệ đan dược không."

Nghe hai người nói, Lâu Xuyên Bách buông lỏng thân thể căng chặt. Ông xoay người, khom mình hành lễ: "Đa tạ."

Hạ Vô và Thương Nhĩ đều mỉm cười gật đầu.

Nhưng sắc mặt Hoa Thương Truật lại khó coi hơn.

Bốn trưởng lão lần này đều mới lên chức sau khi lão rời đi, lão căn bản không quen ai. Huống chi lão rời tổng viện đã hai trăm năm, tình huống tổng viện bây giờ lão không rõ lắm, thật là bất lợi cho lão!

Vô số đệ tử đều khẩn trương nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca. Thấy vẻ mặt nàng không đổi, giống như đã biết trước chuyện sẽ nổ lò.

Điêu Nguyên không nhịn được mở miệng châm chọc: "Mộ sư đệ, nổ lò là chuyện bình thường. Thất bại lần này, lần sau lại làm, hà tất cố làm ra vẻ chứ? Chẳng lẽ ngươi còn có thể biến ra một viên đan dược?"

Mộ Khinh Ca nâng mắt lên, cười trêu tức: "Ai nói với ngươi, nổ lò thì nhất định đan sẽ bị hủy?"

Dứt lời, nàng vung tay lên, bụi bặm do đan lô hoá thành như gió thổi tan. Chậm rãi lộ ra chân dung đan dược phiếm ánh sáng bảy màu, từng trận uy áp.

Điêu Nguyên bỗng trợn to mắt, con ngươi giăng kín tơ máu. Khó tin nhìn đan dược phiêu phù trước người Mộ Khinh Ca.

Đan dược không khác gì đan dược bình thường, lại tản ra ánh sáng bảy màu tinh xảo đặc sắc. Từng đợt uy áp toả ra, nháy mắt cả ánh sáng bảy màu bao phủ toàn bộ khu thi đấu.

"Oa! Thật đẹp!"

"Thật sự là rất đẹp!"

"Giống như trong mơ vậy!"

Đệ tử Dược tháp đắm chìm trong ánh sáng bảy màu, trên gương mặt mỗi người đều hiện lên thần sắc si mê.

Tư Mạch cũng bị vầng sáng bảy màu bao phủ, khiến hắn càng như vị thần không thể xâm phạm!

"Quả nhiên là bảo vệ được!" Hạ Vô tán thưởng không thôi. Hắn hâm mộ nói Lâu Xuyên Bách: "Lâu đại sư, đệ tử này của ngươi thật khiến người ta hâm mộ! Ta muốn đoạt đi rồi đấy!"

Lâu Xuyên Bách lộ vẻ sợ hãi đứng lên, xấu hổ cười cười với Hạ Vô.

Hạ Vô cười nói: "Đừng sợ, ta chỉ đùa thôi. Thiên tài tuyệt thế như vậy, sợ là chúng ta không thể dạy nổi."

"Trưởng lão nói phải." Lâu Xuyên Bách gật đầu thở dài. Điểm này ông đã sớm biết. Nhưng có thể nên duyên thầy trò với Mộ Ca trên danh nghĩa, ông đã cảm thấy mỹ mãn.

Điêu Nguyên ngây ra như phỗng đứng trong vầng sáng bảy màu, không thể tin nhìn một màn trước mắt.

Đột nhiên vầng sáng bảy màu trên đan dược phát ra ánh sáng trắng mãnh liệt. Khi ánh sáng trắng biến mất, đan vân cái gì, đan vũ cái gì, vầng sáng bảy màu cái gì, sớm đã không còn.

Chỉ còn lại đan dược giản dị tự nhiên chậm rãi rớt xuống từ không trung, cuối cùng dừng trong tay Mộ Khinh Ca.

Quanh thân nó lấp lánh kim quang, phảng phất như có phù văn thần bí.

Mộ Khinh Ca cầm lấy đan dược, cười nói với trưởng lão đã sớm đứng ngốc lăng trên lôi đài: "Trưởng lão, ta xong rồi."