Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 410




Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Cho nên ăn giải dược trước, là tốt nhất!

Dù sao nàng không thiếu nhất chính là đan dược.

Bất tri bất giác, Mộ Khinh Ca đã phi hành trên không nửa ngày ở đầm lầy Vô Tận. Dù nàng có tu vi tử cảnh, linh lực cũng bị hao tổn rất nghiêm trọng.

'Không thể tiếp tục nữa!' Mộ Khinh Ca thầm nói.

Nếu còn tiếp tục phi hành nữa, dù có tìm được Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm, nàng cũng khó hàng phục được.

Hạ quyết định, Mộ Khinh Ca đột nhiên biến mất ở không trung, tiến vào không gian mình.

Rất nhanh, nàng lại xuất hiện lần nữa. Trong tay có thêm một đồ vật.

Đồ vật kia rất quen thuộc ở kiếp trước. Đó là bộ trượt tuyết cải tiến, lợi dụng cái này trượt trên đầm lầy. Có thể giữ lại thể lực, tiết kiệm linh lực.

Mộ Khinh Ca chậm rãi rớt xuống. Chân đạp trên ván trượt, tay cầm sào chống cắm xuống đầm lầy. Dùng sức chèo, cả người nghiêng ra phía trước. Đầm lầy đen kịt lưu lại hai dấu vết nhàn nhạt, rồi nhanh chóng san bằng.





Trong đầm lầy Vô Tận, căn bản không biết phương hướng. Mộ Khinh Ca chỉ có thể trượt đi theo cảm giác. Cách một canh giờ, sẽ ăn một viên đan dược giải trừ khí độc.

Một ngày qua tuy nàng không sao, nhưng y phục nàng lại bị chướng khí ăn mòn. Y phục mới giống cái cũ, màu sắc ảm đạm. Thậm chí vạt áo còn có mấy cái lỗ do bị ăn mòn. Mặt trên đầm lầy còn lưu lại chướng khí dưới chân.

Mộ Khinh Ca ngửi thấy mùi hôi chua bay ra từ người mình, ghét bỏ nhíu nhíu mày. Nàng nhìn sắc trời tối xuống, thân ảnh chợt loé về không gian.

Tắm rửa trong không gian, Mộ Khinh Ca mới cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khái.

Trong lúc nghỉ ngơi, nàng gọi Manh Manh vào hỏi: "Manh Manh, ta nên tìm kiếm Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm trong đầm lầy Vô Tận thế nào?"

Manh Manh giật mình: "Chủ nhân ngài cái gì cũng không biết, đã xông vào luôn đó hả."



Mộ Khinh Ca co khoé miệng, không chịu yếu thế nói: "Ta có thể khẳng định nó ở trong đầm lầy Vô Tận."

"Nhưng đầm lầy Vô Tận rất rất lớn, ta còn không cảm giác được giới hạn của nó!" Manh Manh chớp chớp mắt nói.

Nghe câu nói ấy, Mộ Khinh Ca cảm thấy trong miệng hơi đắng.

"Luôn có cách có thể cảm giác được đi?" Mộ Khinh Ca chưa từ bỏ ý định hỏi. Nhớ trước đây lúc tìm Hoả Vân Dương Viêm ở Lạc Nhật hoang nguyên, Hàn Thải Thải không phải cũng có cách tìm ra sao.

"Dị hoả rất khó tìm! Trừ phi chủ nhân có năng lực thiên phú giống tên nam nhân hoa yêu kia, có thể cảm nhận được hoả linh." Manh Manh nói.

Mộ Khinh Ca buồn bực nói: "Ta có thể cảm giác thì cần gì hỏi ngươi? Có cách khác không?"

"Có!" Manh Manh ưỡn ngực chém đinh chặt sắt nói.

Đáp án này làm cho Mộ Khinh Ca sáng mắt, cả người lên tinh thần: "Mau nói!"



Manh Manh ngạo kiều hất cằm: "Cách duy nhất là chủ nhân rời đi trước, đi tìm tên nam nhân hoa yêu kia. Sau đó trói hắn đến đây làm la bàn chỉ đường cho chủ nhân."

Mộ Khinh Ca sầm mặt, hàm răng ken két hai tiếng.

"Ai biết Hàn Thải Thải ở đâu? Ta cũng không có khả năng ra ngoài tìm hắn!"

"Vậy thì hết cách." Manh Manh nhún nhún vai: "Chỉ có thể dựa vào vận may!"

Vận may?

Mộ Khinh Ca bị sự ngu xuẩn mình làm cho phát khóc!

Chẳng lẽ muốn nàng giống như ruồi nhặng không đầu, đi loạn ở đầm lầy Vô Tận, thử vận may tìm Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm sao?

"Ngươi đi ra đi." Tâm tình lập tức rớt thẳng xuống đáy cốc, Mộ Khinh Ca phủi tay tống cổ Manh Manh. Khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay chỉ viết một câu 'Để ta yên, ta muốn lẳng lặng!'

Manh Manh còn muốn nói gì đó, đã bị Ngân Trần một ngụm ngậm dây lưng yếm của nó, xách ra ngoài. Cho Mộ Khinh Ca một không gian an tĩnh.
"Xú hồ ly, ngươi làm gì thế!" Manh Manh thở phì phì giãy giụa, hai chân hai tay vung loạn.

Đi xa một đoạn, Ngân Trần mới ưu nhã buông miệng ra.

"Ai da! Mông của bảo bảo!" Manh Manh không kịp đề phòng rơi phịch xuống, chỉ cảm thấy mông mình chết lặng.

Xoa mông, Manh Manh hung ác nhìn Ngân Trần. Ngón tay bụ bẫm chỉ vào nó: "Ngươi là xú hồ ly! Bảo bảo muốn lột da của ngươi!"

Ngân Trần ghét bỏ liếc mắt nhìn: "Chủ nhân cần yên tĩnh."

"Ngươi!" Manh Manh cắn răng 'cốp cốp'. Nhưng Ngân Trần không thèm để ý quay đầu đi, bước chân ưu nhã bước dọc theo dòng suối trong không gian.

Tuyết Hồ Vương cao quý ưu nhã, trong mắt Manh Manh chỉ là một con 'tiểu tiện nhân làm màu'!

Mộ Khinh Ca ở trong phòng một mình, nâng Phần Thiên Lô đỏ như máu lên, lải nhải: "Viện trưởng nói ngươi không chỉ có thể luyện dược. Vậy ngươi có thể giúp ta tìm Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm hay không!"
Tìm một đan lô xin giúp đỡ, có hơi không thực tế!

Quả nhiên Phần Thiên Lô tính tình ngạo kiều, căn bản không thèm để ý tới hành vi não tàn của Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca lải nhải thật lâu lại không có chút hiệu quả, rất là buồn bực.

Nghỉ ngơi trong không gian một ngày, Mộ Khinh Ca lại ra ngoài tiếp tục tìm kiếm không mục đích. Trước mắt chỉ có thể như Manh Manh nói, thử vận may.

Một ngày rồi một ngày.

Ngày thứ ba từ khi Mộ Khinh Ca tiến vào đầm lầy Vô Tận. Phụ cận đầm lầy nghênh đón một đám người.

Quần áo trên người chúng đều giống y nhau, trước ngực áo thêu một chữ 'Đúc' bằng chỉ vàng!

Đội ngũ hơn trăm người, ngoại trừ mười mấy trưởng lão. Còn lại đều là đệ tử, gương mặt đều rất non nớt ngây ngô.

Nếu Mộ Khinh Ca ở đây, chắc chắn phát hiện ra Đinh Mão từng có xung đột với nàng cũng ở trong đó.
Lúc này hắn đang đứng cạnh Kim Quý, sắc mặt tối tăm.

"Sư phụ, tiểu tử kia quá giảo hoạt. Chúng ta phái người đi, vậy mà không tra được hành tung của hắn! Chẳng lẽ cứ để hắn chạy thoát vậy sao?" Giọng nói Đinh Mão không cam lòng và hận ý.

Mấy ngày qua, thương tích trên người hắn đã tốt lên nhiều. Chỉ có cánh tay bị Mộ Khinh Ca bắn xuyên thành lỗ máu, thỉnh thoảng sẽ rỉ máu ra, nhắc nhở hắn nỗi sỉ nhục ngày đó!

Sắc mặt Kim Quý cũng khó coi. Nhưng đang ở trước mặt các trưởng lão khác, hắn không tiện nói nhiều, đành bảo Đinh Mão: "Làm chuyện chính trước, sau đó tìm tên tiểu tử kia. Chỉ cần hắn còn ở Nhung quốc, sẽ không chạy được!"

Sư phụ đã nói vậy, cho dù Đinh Mão không cam nguyện, cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Nhìn nhìn đồng môn xung quanh, Đinh Mão hỏi Kim Quý: "Sư phụ, Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm thật sự ở đây?"
Kim Quý gật đầu, nói rất chắc chắn: "Vì Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm, viện trưởng đã suy tính gần nửa năm mới tính được tung tích và phương vị của nó. Viện trưởng nói Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm đang ở giai đoạn sơ sinh. Chỉ cần chúng ta mang nó về, sau này ngọn lửa dùng cho luyện khí Luyện Đúc Tháp chúng ta không cần đến lửa thường và thú hoả nữa, mà dùng dị hoả! Đến lúc đó, chúng ta có thể luyện chế ra Linh khí phẩm chất cao! Thậm chí là Bảo khí!"

Nói xong, con mắt Kim Quý toát ra một tia tham lam.

Hắn rất muốn thu Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm vào túi, không muốn chia sẻ cho người khác.

Chỉ là đáng tiếc, Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm là đồ vật chung của toàn bộ Luyện Đúc Tháp. Hắn không có khả năng độc chiếm.

Nhưng viện trưởng cũng nói, nếu ai có thể bắt được Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm lập chiến công đầu, sẽ có được phần thưởng là một tia tinh hoả của Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm.
Phần thưởng này khiến người ta thèm thuồng!

Kim Quý âm thầm đánh giá các trưởng lão khác, ánh mắt quyết tâm.

Người Luyện Đúc Tháp đứng gần đầm lầy Vô Tận, chưa trực tiếp đi vào. Trưởng lão dẫn đội có một đôi mắt ưng, khiến người ta cảm giác rất thâm thúy, mang theo sự tàn nhẫn. Lại phối hợp với mũi ưng của hắn, làm cho người ta cảm thấy đây là một nhân vật lòng dạ độc ác.

Người này đang cầm một cái la bàn đặc chế, cẩn thận tìm kiếm phương vị. Bên cạnh có mấy đệ tử khuôn mặt lạnh buốt kiêu căng bảo vệ, không cho phép người khác tới gần.

Đinh Mão liếc mắc nhìn, khinh thường nói thầm: "Có gì đặc biệt hơn người."

Không biết lời này của hắn là nhằm vào vị trưởng lão kia, hay là mấy tên đệ tử phụng mệnh bảo vệ.

Kim Quý cũng nhìn bóng dáng trưởng lão kia, hừ lạnh một tiếng: "Chỉ là một tên ỷ vào viện trưởng sủng ái, đúng là tự cho mình là cao nhân nhất đẳng." Theo hắn thấy, nhiệm vụ lần này hẳn phải giao cho trưởng lão đã ở Luyện Đúc Tháp vài chục năm, gần trăm năm mới đúng. Mà không phải giao cho một tên ất ơ mới vào Luyện Đúc Tháp hai mươi mấy năm trước, tấn chức lên trưởng lão.
Các trưởng lão khác, Kim Quý căn bản không để vào mắt.

Hắn muốn lập công đầu, chỉ cần để ý cái tên trước mắt đó!

Dường như cảm giác được ánh mắt Kim Quý, trưởng lão mũi ưng kia ngừng động tác, lạnh lùng lên tiếng: "Kim trưởng lão có chuyện muốn nói?"

Kim Quý giật mình, hơi thở lạnh đi vài phần, không cam lòng yếu thế nói: "Không biết Phùng trưởng lão còn muốn chúng ta chờ ở đây bao lâu?"