Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 411




Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Mắt ưng Phùng Khôn Hải lạnh lẽo. Khoé miệng giương lên đường cung châm chọc, không vội không chậm nói: "Kim trưởng lão gấp cái gì? Không xác định vị trí cụ thể của Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm, lỗ mãng đi vào, chẳng phải sẽ hại đến tính mạng đệ tử?"

Đôi mắt Kim Quý tràn đầy sát ý.

Mỗi lần đều thế này, tên Phùng Khôn Hải nói chuyện luôn có thể khiến mọi người nhầm lẫn! Hắn rõ ràng không có ý kia, lại bị Phùng Khôn Hải nói câu khiến người hiểu lầm.

Quả nhiên sau khi Phùng Khôn Hải nói xong, một vài trưởng lão và đệ tử khác đều dùng ánh mắt bất thiện nhìn hai thầy trò Kim Quý.

Chẳng qua là sợ thân phận trưởng lão của hắn, cộng thêm tính nết ngày thường. Bọn họ đều giận mà không dám nói gì thôi.

Chỉ một câu, đã châm ngòi quan hệ Kim Quý và những người khác. Đủ thấy lòng dạ Phùng Khôn Hải thâm sâu.





"Ngươi nói bậy cái gì! Sư phụ ta nói qua khi nào... Ai da, ô ô!" Đinh Mão tức, há miệng muốn mắng chửi. Bỗng nhiên cảm thấy trong miệng đau xót, máu chảy từ răng lợi.

"Sư phụ..." Đinh Mão khóc lóc nhem nhuốc, che răng lợi mình, nhìn về phía Kim Quý.

Vừa rồi Phùng Khôn Hải ra tay, Kim Quý không kịp ngăn cản. Hiện tại nhìn thấy ái đồ mình bị đánh thành như vậy ngay trước mặt hắn, cảm giác nhục nhã lập tức đánh úp tới. Hắn ngưng kết quang mang màu lam xen lẫn tím, nổi giận đùng đùng hô: "Phùng Khôn Hải ngươi làm gì!"

Phùng Khôn Hải không khẩn trương chút nào: "Trưởng lão nói chuyện, nơi nào cho phép đệ tử xen mồm? Kim Quý, đây là đồ đệ tốt ngươi dạy ra? Đập nát răng hắn, xem như là cho ngươi mặt mũi. Nếu có lần sau, ta sẽ rút đầu lưỡi hắn!"

Kim Quý tức giận khó kìm, Đinh Mão lại sợ hãi tránh ra sau hắn, không dám nhìn Phùng Khôn Hải.



"Đệ tử ta dù có sai, cũng không đến lượt ngươi giáo huấn!" Kim Quý cả giận nói.

Phùng Khôn Hải khinh thường nhìn hắn. Không để ý đến hắn nữa, mà chuyên tâm nhìn la bàn trong tay.

"Ngươi!" Kim Quý cảm giác bị coi khinh, nội tâm giận dữ, muốn tiến lên quyết một trận sống mái với Phùng Khôn Hải.

Thấy không khí hai bên khẩn trương, lập tức có trưởng lão đứng ra khuyên nhủ: "Hai vị, chúng ta thân mang trọng trách tới đây. Mọi chuyện lấy đại cục làm trọng, ân oán cá nhân tạm thời để sang một bên. Chờ hoàn thành nhiệm vụ viện trưởng giao phó, các ngươi muốn giải quyết thế nào là chuyện của các ngươi."

Ngày thường, Kim Quý đương nhiên sẽ không để ý tới trưởng lão khuyên bảo.

Nhưng mà hôm nay khác.

Đôi mắt nhỏ như hạt đậu hơi chuyển, cưỡng chế lửa giận trong lòng. Hung hăng liếc mắt tùng xẻo Phùng Khôn Hải, thu hồi linh lực. Hắn không thể cho người khác nhược điểm, vạn nhất nhiệm vụ lần này có chuyện gì, gia hoả cáo già xảo quyệt lại đổ hết trách nhiệm lên hắn thì sao giờ?



Cho nên trước hết hắn cần nhịn xuống, làm xong nhiệm vụ rồi nói sau!

Ánh mắt Kim Quý nhìn Phùng Khôn Hải đã ẩn tàng sát ý.

Chuyện này tạm thời bình ổn xuống.

Hơn trăm người Luyện Đúc Tháp vẫn án binh bất động gần đầm lầy Vô Tận, chờ Phùng Khôn Hải tính ra kết quả.

Đột nhiên có đệ tử được phái đi tìm hiểu tình huống chung quanh vội vàng trở về. Sắc mặt hơi ngưng trọng đi tới cạnh nói nhỏ với Phùng Khôn Hải.

Phùng Khôn Hải nghe xong, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Trưởng lão khác thấy thế, vội hỏi: "Phùng trưởng lão, có chuyện gì vậy?"

Phùng Khôn Hải không giấu giếm. Hắn nhìn các trưởng lão khác, rồi nói: "Người của Vạn Thú Tông cũng tới đầm lầy Vô Tận."

"Vạn Thú Tông? Bọn họ tới làm gì? Ở đây khắp nơi đều là đầm lầy, căn bản không có vật sống." Có trưởng lão không hiểu nói.
Đám đệ tử cũng bàn tán xôn xao, suy đoán mục đích Vạn Thú Tông đến đây.

Nghe thấy người Vạn Thú Tông xuất hiện, mí mắt Kim Quý nhảy dựng. Hắn nhíu mày nói: "Chẳng lẽ bọn hắn cũng đến vì Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm?"

Vừa nói lời này ra, lập tức khiến tất cả người Luyện Đúc Tháp cảnh giác lên.

Vạn Thú Tông cũng không phải nhân vật dễ chọc.

Ngay cả người như Kim Quý bao che khuyết điểm, nếu Đinh Mão chọc phải Vạn Thú Tông, hắn cũng chỉ có thể lý luận, không dám thật sự ra tay.

Bởi vì người Vạn Thú Tông, là người duy nhất có thể thao túng linh thú trên mảnh đại lục này.

Bọn hắn được xưng là Thiên Thông Sư, có thể dựa vào một vài cách đặc thù chế phục linh thú. Khống chế linh thú cho bọn hắn sử dụng, thậm chí chiến đấu.

Nói thế này, đệ tử bình thường Vạn Thú Tông có thể thao túng một con linh thú cấp thấp. Đệ tử bồi dưỡng trọng điểm có thể thao túng hai đến ba con linh thú cấp thấp. Những đệ tử hạch tâm thì càng lợi hại, có thể thao túng hai con linh thú trung giai. Còn những nhân vật trưởng lão, trên cơ bản mỗi một người đều có trong tay bốn năm con linh thú, hơn nữa cấp thấp đến cao giai đều có.
Cho nên sức chiến đấu bình thường của Vạn Thú Tông đều gấp hai đến ba lần Luyện Đúc Tháp.

Cho dù bọn họ có Linh khí, nhưng gặp phải linh thú cũng rất khó chơi, cục diện sẽ khó thắng!

"Bọn hắn tới bao nhiêu người?" Phùng Khôn Hải hỏi đệ tử báo tin.

Đệ tử kia hơi ngẫm lại, nói: "Chừng hơn trăm người."

Hơn trăm người?!

Người bên Luyện Đúc Tháp, vô luận là trưởng lão hay đệ tử, sắc mặt đều rất khó coi.

Hơn trăm đệ tử Vạn Thú Tông, cộng thêm linh thú của bọn hắn. Nếu đối phương thật sự đến vì Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm, vậy còn đánh thế nào?

Kim Quý nhìn về phía Phùng Khôn Hải, hỏi: "Ngươi là trưởng lão dẫn đội chuyến này, kế tiếp nên làm sao?"

Ánh mắt Phùng Khôn Hải lạnh xuống, thầm mắng một tiếng 'Cáo già!'. Lúc trước còn bày ra điệu bộ không phục. Hiện tại vừa nghe thấy Vạn Thú Tông, đã nhanh chóng rúc một bên muốn hắn ra mặt.
Phùng Khôn Hải cười lạnh trong lòng, nhìn thấu hết ý nghĩ của Kim Quý.

Không phải hắn sợ cuối cùng không hoàn thành nhiệm vụ, bị trách cứ sao? Cho nên mới kéo mình ra.

Nhưng hắn đúng là trưởng lão dẫn đội do viện trưởng chỉ tên, không tránh được.

Hắn nghĩ nghĩ nói: "Trong đầm lầy Vô Tận không có vật còn sống. Ta không nghĩ ra mục tiêu của Vạn Thú Tông là gì. Sợ là rất có khả năng bọn họ đến vì Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm. Bọn hắn người đông thế mạnh, chúng ta không nên chính diện giao phong. Hiện giờ chỉ có tiến vào đầm lầy, mau chóng tìm được Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm rồi rời khỏi. Tận lực tránh tiếp xúc với họ, cũng không được lấy cứng chọi cứng. Mọi thứ lấy hoàn thành nhiệm vụ làm mấu chốt!"

Lời hắn nói hợp tiếng lòng của các đệ tử Luyện Đúc Tháp.
Bọn họ ai mà không muốn phải đánh với người Vạn Thú Tông, càng không muốn ném tính mạng vào đầm lầy Vô Tận.

Điểm này, Kim Quý đối nghịch với Phùng Khôn Hải đều không phản đối.

Ý kiến thống nhất, hơn trăm người Luyện Đúc Tháp vội vội vàng vàng tiến vào đầm lầy Vô Tận.

Bọn họ dùng cách tương tự với Mộ Khinh Ca, nhưng cũng có khác.

Vì chuyến đi này, bọn họ cố ý luyện chế một loại thuyền con có nổi trên đầm lầy Vô Tận, mỗi con thuyền có thể chứa mười người. Mười mấy con thuyền đều tiến vào đầm lầy Vô Tận.

Bọn họ đã sớm mua giải độc đan từ Dược tháp để tránh chướng khí, chuẩn bị rất đầy đủ.

Sau khi vào đầm lầy, Phùng Khôn Hải dựa theo phép tính thử lúc trước để tìm phương hướng, chỉ huy mọi người tới trước.

Mà trùng hợp chính là, hướng đi của bọn họ lại khớp với hướng đi lung tung của Mộ Khinh Ca.
...

Người Luyện Đúc Tháp tiến vào đầm lầy Vô Tận, lại còn theo ngay sau mình. Điểm này, Mộ Khinh Ca không biết.

Vốn nàng muốn dùng linh thức dò đường, tìm tung tích của Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm. Nhưng nàng lại bất ngờ phát hiện, linh thức mình cư nhiên không thể xuyên thấu qua tầng chướng khí màu xanh lục.

Trên cơ bản, dùng linh thức tìm đường, với khoảng cách mắt thường nàng có thể nhìn đến, không có gì khác nhau.

Biết được kết quả, Mộ Khinh Ca từ bỏ ý nghĩ dùng linh thức dò đường. Thành thành thật thật thử vận may ở đầm lầy Vô Tận!

Đầm lầy Vô Tận vô biên vô hạn, trước sau nghênh đón hai đội nhân mã.

Sau khi người Luyện Đúc Tháp biến mất ở đầm lầy, ở mảnh đất giáp ranh lại xuất hiện một đội ngũ khác.

Nhân số nhóm người này tương đương với người Luyện Đúc Tháp. Nhưng trên người bọn hắn, cơ hồ mỗi người đều có một con linh thú. Các dạng linh thú ngoan ngoãn dịu hiền tựa vào chủ nhân, không hề có chút hơi thở hung ác nào của một linh thú hoang dã.
Bọn họ là đệ tử Vạn Thú Tông.

Dẫn đội là một vị trưởng lão có được bốn con linh thú trung giai, mà tu vi bản thân hắn đã đạt đến tử cảnh đỉnh.

Có thể nói sức chiến đấu của hắn là mạnh nhất trong đám người tiến vào đầm lầy Vô Tận.

Hắn cưỡi lên lưng một con huyền lang. Nhìn đầm lầy Vô Tận đen ngòm, chưa sốt ruột đi vào.

Phía sau hắn là đệ tử Vạn Thú Tông.