Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 513




Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Bên cạnh hắn đã có ta, không cần nữ nhân khác!"

Một giọng nữ bá đạo truyền đến từ ngoài cửa, khiến ba người trong phòng sửng sốt.

Hoa gia chủ lập tức quay đầu nhìn lại, Mộ Khinh Ca và Phượng Vu Phi cũng dời mắt hướng ngoài cửa.

Khương Ly chắp hai tay sau lưng, nghênh ngang trực tiếp đi vào. Tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, rũ hai tay xuống kéo lấy cánh tay Mộ Khinh Ca, vô cùng thân mật.

Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn nàng, lại bị nàng hung hăng liếc mắt trừng trở về.

Bộ dáng kia dừng trong mắt người khác, giống như thê tử đang ghen oán trách trượng phu hoa tâm ở bên ngoài tùy tiện hái hoa ngắt cỏ.

Hoa gia chủ thấy một màn như vậy, biểu cảm cực kỳ đặc sắc, không nhìn ra là kinh sợ hay phẫn nộ.

Phượng Vu Phi khiếp đảm nhìn hai người quấn lấy nhau, chớp to mắt.


Trước đó nàng không cảm thấy giữa Khương nữ hoàng Cổ Vu quốc và Mộ Khinh Ca là quan hệ này!

Vì sao nàng cảm thấy giữa họ càng giống như bạn tốt hơn? Mà không phải tình nhân.

Nhưng nếu không phải, Khương nữ HSo lại...

Đột nhiên Phượng Vu Phi hiểu được, đây là Khương nữ hoàng giải vây cho Tiểu tước gia.

Mộ Khinh Ca bị Khương Ly trừng mắt, trở nên lúng túng. Nàng cười ngượng ngùng, quay đầu nhìn Hoa gia chủ, nói: "Hoa gia chủ ngài cũng thấy đấy."

Hoa gia chủ thở dài, lắc đầu cười nói: "Đêm qua ở trong cung, ta đã nhìn ra quan hệ các ngươi không giống bình thường. Nói ra cho nữ nhi nghe, nhưng nó cũng là người bướng bỉnh."

Dứt lời, nàng nhìn về phía Khương Ly, gương mặt tươi cười thêm mấy phần hòa ái: "Khương nữ hoàng, có thể mượn một bước nói chuyện không?"

Đôi mắt màu vàng xinh đẹp vũ mị của Khương Ly chớp chớp, như đang suy nghĩ vì sao Hoa gia chủ còn chưa hết hy vọng rời đi. Nàng nhìn về phía Mộ Khinh Ca, dùng ánh mắt dò hỏi nàng.


Sau khi Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, Khương Ly mới buông cánh tay nàng, theo Hoa gia chủ tới gần cửa.

"Khương nữ hoàng, ý đồ ta đến đây hẳn ngươi đã đoán được. Tiểu nữ Cầm Tâm đối với Tiểu tước gia là vừa gặp đã thương, nguyện cùng Khương nữ hoàng thờ chung một chồng, không biết ý nữ hoàng thế nào?" Hoa gia chủ nói thẳng.

Khương Ly sửng sốt, trong lòng không ngừng cười to.

Ánh mắt nàng nhẹ nhàng dừng trên người Mộ Khinh Ca ở sảnh, như muốn nói: 'Nhìn xem, nhìn xem ngươi chọc ra phiền toái gì! Hiện tại chỉ có thể dựa vào bổn nữ hoàng cứu vớt ngươi từ biển lửa đây.'

"Cùng chung một chồng? Hoa gia chủ, ngươi cảm thấy bổn nữ hoàng là người nguyện ý ủy khuất mình, cùng nữ nhân chung một chồng?" Thanh âm Khương Ly đột nhiên cao lên.

Đồng thời khiến hai người trong sảnh cũng nghe được lời nàng nói.


Mấy chữ cùng thờ chung một chồng nói ra từ miệng Khương Ly, Mộ Khinh Ca thiếu chút phun máu.

"Mộ Khinh Ca ngươi đến cùng có ý gì? Đã có ta rồi, còn muốn hái hoa ngắt cỏ khắp nơi? Hôm nay ngươi phải cho bản nữ hoàng câu trả lời hợp lý, là muốn ta hay là muốn tiểu thư Hoa gia!" Khương Ly nổi giận đùng đùng xoay người nói Mộ Khinh Ca.

Dáng vẻ kia của nàng, biểu diễn cực đúng lúc đúng chỗ.

Ngay cả Mộ Khinh Ca cũng thiếu chút tin mình là người vô tình vô nghĩa, phụ lòng đứng núi này trông núi nọ.

Kịp phản ứng, Mộ Khinh Ca vội đi tới, một phát nắm được tay Khương Ly kéo cả người nàng vào lòng ngực mình mà ôm, dùng thanh âm khiến Khương Ly nổi da gà: "Ngươi suy nghĩ lung tung cái gì? Có ngươi là ta thấy đủ rồi, sao còn nghĩ được đến người khác? Ngoan, đừng nghĩ lung tung."

Khương Ly bị nàng biểu diễn 'tình cảm mãnh liệt', làm cho sửng sốt.
Hoa gia chủ cũng xem đến trợn mắt há mồm, sững sờ tại chỗ.

Phượng Vu Phi cũng thế, nàng còn chưa bao giờ thấy qua Mộ Khinh Ca 'nhiệt tình' như vậy đâu.

Lúc này, Triệu Nam Tinh đang núp ở chỗ tối coi rình trong sảnh là người biết rõ thân phận của Mộ Khinh Ca, đã sớm cười bò ra đất, chảy cả nước mắt.

'Trấn an' tốt Khương Ly trong ngực, Mộ Khinh Ca mới ngẩng đầu nói với Hoa gia chủ: "Hoa gia chủ, lệnh thiên kim ưu ái, Mộ Khinh Ca vô phúc tiêu thụ. Mời chuyển cáo đến Hoa tiểu thư, Mộ Khinh Ca chỉ có tình cảm duy nhất với một người. Đã nhận định ai, đó là nhất sinh nhất thế. Cũng hy vọng Hoa tiểu thư có thể sớm ngày tìm được hạnh phúc cho mình."

Dứt lời, nàng ôn nhu rũ mắt, quyến luyến đối diện cặp mắt kim sắc của Khương Ly: "Ly nhi, ngươi nói đúng không?"
Một tiếng Ly nhi, hù dọa Khương Ly nổi hết cả da gà da vịt.

Nàng rùng mình một cái, chết lặng gật gật đầu.

Ánh mắt Hoa gia chủ nhìn tới nhìn lui giữa hai người. Lát sau, mới thở dài gật đầu nói: "Được rồi, ta đã hiểu. Hôm nay quấy rầy Mộ tiểu tước gia, cáo từ."

"Hoa gia chủ, đi thong thả." Mộ Khinh Ca nhanh chóng buông tay Khương Ly ra, mỉm cười đưa tiễn.

Thẳng đến khi Hoa gia chủ biến mất khỏi dịch quán, gương mặt Mộ Khinh Ca tươi cười mới chậm rãi thu liễm lại.

"Ha ha ha ha... Cười chết ta..." Đột nhiên, một tràng cười to truyền đến.

Ba người quay đầu nhìn lại, thấy Triệu Nam Tinh cười đến bước chân lảo đảo, lau nước mắt đi ra.

"Cười cái gì!" Khương Ly hung tợn trừng hắn.

Mộ Khinh Ca nhướng mi, thản nhiên nói: "A, ta quên mất. Hoa gia chủ yếu muốn chọn con rể, chỗ chúng ta còn có một vị thích hợp nhất."
Tiếng cười từ Triệu Nam Tinh đột nhiên im bặt. Hắn ngẩn tò te, vội vàng nghiêm mặt: "Khinh Ca, đệ biết rõ ta có người trong lòng, không đùa kiểu này được đâu!"

Mộ Khinh Ca cười cười nhìn hắn, cười đến Triệu Nam Tinh sởn tóc gáy: "Đệ thấy huynh cười vui vẻ như vậy, còn tưởng rằng trò đùa này rất thú vị chứ."

"Đừng! Ta sai rồi. Khinh Ca, sư huynh sai rồi, đệ đại nhân đại lượng, ngàn vạn chớ cùng ta so đo." Triệu Nam Tinh lập tức trưng vẻ mặt đau khổ.

"Chỉ vài câu nhận sai là xong sao?" Mộ Khinh Ca nheo mắt, cười nhe răng.

"Đương nhiên không được! Xem diễn lâu như vậy, không nhỏ ra tí máu nào là không được." Khương Ly khoanh tay trước ngực, không chút khách khí giương cằm nhìn Triệu Nam Tinh.

Triệu Nam Tinh chịu phục nhún vai: "Vậy muốn thế nào mới chịu bỏ qua?"

Mắt đẹp Khương Ly vừa chuyển, nói với Mộ Khinh Ca: "Nghe nói Thiên Đô có một quán cơm nổi tiếng cực kỳ mỹ vị, mỗi ngày đều kín chỗ, cần phải chờ xếp hàng rất lâu mới được. Chủ yếu là số lượng có hạn. Không bằng để Triệu hoàng tử mời chúng ta đi ăn thử?"
"Á! Ngươi đã nói khó đợi, còn phải xếp hàng, lại còn số lượng có hạn. Các ngươi không sợ đợi lâu sao?" Triệu Nam Tinh phát khổ, cầu xin nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Đáng tiếc, Mộ Khinh Ca căn bản không phản ứng hắn, ngược lại tán đồng với Khương Ly đề nghị.

"Chúng ta đương nhiên sợ nha! Cho nên ngươi đi chờ, chờ xếp hàng xong rồi đặt tốt chỗ ngồi, gọi đồ ăn, rồi phái người tới dịch quán gọi chúng ta." Khương Ly cười đến hai mắt cong cong như trăng khuyết, lộ ra tia giảo hoạt.

Triệu Nam Tinh há miệng, thấy không có ai nói chuyện thay mình, đành phải nhận mệnh. Hắn ủ rũ cụp đuôi xoay người, vẫy tay gọi thị vệ, định bảo thị vệ đi xếp hàng trước.

Nhưng Khương Ly liếc mắt một cái đã nhìn ra ý đồ hắn, kịp thời gọi lại: "Nè, mời khách ăn cơm, phải tự thân vận động mới có thành ý chứ. Chúng ta đã rất rộng lượng không bảo ngươi tự mình xuống bếp rồi, đến xếp hàng ngươi cũng không có thành ý hả? Đương nhiên ngươi xuống bếp nấu ăn, đoán chừng cũng không thể ăn."
Phút cuối cùng còn muốn thọc một câu, Triệu Nam Tinh hít sâu, ôm suy nghĩ nam nhân không đấu với nữ nhân, bật ngón tay cái với Khương Ly rồi phất tay áo rời đi.

Nhìn bóng lưng 'hiu hắt' của hắn, Khương Ly không hề đồng tình chút nào, ngược lại ghét bỏ nói Mộ Khinh Ca: "Ngươi nói, hắn có phải tự tìm không?"

Mộ Khinh Ca rất phối hợp gật đầu: "Ừm, rình coi dù sao vẫn phải trả giá, mới có thể hấp thu giáo huấn."

Dứt lời, hai người nhìn nhau, đột nhiên sinh ra ăn ý, cùng nở nụ cười.

Phượng Vu Phi đứng sau hai người, nhìn nhất cử nhất động giữa bọn họ, đột nhiên tới một câu: "Tiểu tước gia, ta thấy ngươi và nữ hoàng bệ hạ rất xứng đôi, chớ bỏ lỡ lương duyên nha!"

Nụ cười trên mặt hai người bởi vì lời Phượng Vu Phi nói mà cứng đờ.

Đồng thời chuyển mắt nhìn về phía nàng, Phượng Vu Phi bị các nàng nhìn đến sởn tóc gáy, cười cười xấu hổ: "Ách, ta không quấy rầy các ngươi." Dứt lời, vội vàng chạy trốn.
"Chạy nhanh thật." Khương Ly nói thầm.

Mộ Khinh Ca cười nói: "Đi thôi, Ly nhi, chớ có bỏ lỡ lương duyên đôi ta!" Dứt lời, nàng cất bước đi về phòng mình.

"Nè! Ai có lương duyên với ngươi hả? Ta và ngươi rõ ràng là nghiệt duyên!" Khương Ly ngoài miệng nói, nhấc chân đuổi theo Mộ Khinh Ca.

"Phượng thái nữ kia không biết ngươi là nữ nhi?" Đến bên cạnh Mộ Khinh Ca, Khương Ly nhỏ giọng nói.

Mộ Khinh Ca gật gật đầu.

Tuy nàng và Phượng Vu Phi quen biết sớm hơn, nhưng quan hệ tương đối phức tạp nên không tiếp xúc nhiều lắm. Phượng Vu Phi cũng không phải loại người tọc mạch, chưa bao giờ quan tâm sinh hoạt cá nhân của nàng, càng sẽ không chung tình với nàng, cho nên nàng chưa bao giờ đề cập qua với Phượng Vu Phi về chuyện này.