Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 514




Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Đúng rồi, lần trước ta hỏi ngươi khi nào khôi phục thân phận, ngươi nói phải đợi gặp qua một người rồi nói sau. Ngươi gặp người kia chưa?" Khương Ly lại truy vấn.

Mộ Khinh Ca dừng bước chân, yên lặng nhìn lên không trung.

Nghĩ đến Hoàng Phủ Hoán từng nói với nàng, mấy ngày nữa hoàng thất sẽ sắp xếp bọn họ đến Ly cung gặp Tư Mạch. Cuối cùng phải gặp lại nam nhân kia, nhất định phải nói rõ vấn đề giữa bọn họ.

"Ừm, sắp rồi." Mộ Khinh Ca thuận miệng trả lời câu hỏi của Khương Ly.

"Người đó là ai thế? Đáng giá để ngươi coi trọng như vậy à?" Khương Ly tò mò hỏi.

Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, thả ra câu úp mở: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết."

Nói xong, nàng cất bước tiếp tục đi về phía trước.

Khương Ly đứng tại chỗ một lúc, thầm ngẫm lại câu 'đến lúc đó sẽ biết' của Mộ Khinh Ca là ý gì. Còn chưa suy nghĩ cẩn thận, đã phát hiện Mộ Khinh Ca đi xa, vội vàng đuổi theo: "Nè, ngươi chờ ta!"


Mộ Khinh Ca không thả chậm bước chân, tiếp tục đi. Nàng còn phải về phòng bổ sung giấc ngủ.

...

Hoa gia chủ trở về Hoa gia, vẻ mặt Hoa Cầm Tâm chờ mong nhìn nàng.

Nàng thấy gương mặt chờ đợi của nữ nhi, thở dài nói: "Cầm Tâm, sau này đừng nhớ thương Mộ tiểu tước gia, hắn không thuộc về con."

Nụ cười Hoa Cầm Tâm cứng lại, khuôn mặt tinh xảo xuất hiện vết rách.

Chờ đợi trong mắt nàng thay bằng hoảng loạn, sốt ruột hỏi: "Vì sao? Chẳng lẽ hắn cự tuyệt?"

Hoa gia chủ uống ngụm trà, mới gật đầu: "Hắn cũng coi như thành thật, nói mình từng cưới thê tử, chỉ là thê tử qua đời. Hiện giờ hắn và Khương nữ hoàng tình đầu ý hợp, không muốn nhiều hơn."

"Con có thể cùng Khương nữ hoàng thờ chung chồng mà!" Hoa Cầm Tâm không cam lòng nói.

Nàng nghĩ mãi mà không hiểu, dung mạo mình không kém, từ nhỏ được tỉ mỉ bồi dưỡng ở Hoa gia. Với tư cách là nữ nhi của gia chủ Hoa gia, nàng chính là người mà trong lòng nam nhân muốn cưới nhất. Nhưng cố tình người nàng coi trọng lại vô tâm với nàng. Cho dù nàng tự hạ thân phận, nguyện ý cùng nữ nhân khác chung phu quân, hắn vẫn cự tuyệt.


"Mẫu thân, chẳng lẽ ngài không nói rõ ràng ý tứ của con với hắn sao?" Hoa Cầm Tâm truy vấn.

Hoa gia chủ nhìn nàng, nói: "Sao lại không nói rõ chứ? Vì con, ta cũng đã ném mặt mũi đi rồi, nhưng hắn vẫn cự tuyệt."

"Bởi vì Khương nữ hoàng kia?" Đôi mắt sáng rọi của Hoa Cầm Tâm ảm đạm xuống.

Hoa gia chủ ngược lại tương đối cởi mở, nàng nói với nữ nhi: "Chuyện lưỡng tình tương duyệt, ai có thể nói được gì. Dù Mộ tiểu tước gia ưu tú, nếu hắn không có tình cảm với con, ta tuyệt sẽ không gả con qua đó. Huống chi, hắn đã cự tuyệt rõ ràng." Nghĩ nghĩ, nàng lại khuyên nhủ Hoa Cầm Tâm: "Cầm Tâm, con phải nhớ kỹ lời mẫu thân nói. Nữ nhi Hoa gia chúng ta muốn chọn lựa phu quân, cần phải chọn người yêu con hơn con yêu hắn mới có thể được hạnh phúc. Mộ tiểu tước gia không sinh tâm tư kia với con, con đừng tiếp tục lãng phí thời gian."


"Không! Mẫu thân!" Hoa Cầm Tâm bướng bỉnh: "Con và hắn chỉ gặp nhau một lần, hắn không thích con là chuyện bình thường. Nếu chúng ta quen biết lâu rồi, hắn nhất định sẽ không cự tuyệt con."

'Nhưng cho dù Mộ tiểu tước gia tiếp nhận con, Khương nữ hoàng bá đạo kia cũng không chứa được con! Có đôi khi, chậm một bước chính là chậm cả đời.' Hoa gia chủ muốn nói những lời này. Nhưng nhìn nữ nhi quật cường, đành phải nuốt vào.

"Con muốn thế nào mới hết hy vọng?" Cuối cùng, Hoa gia chủ thỏa hiệp nói.

Hoa Cầm Tâm cắn môi, ngữ khí kiên định: "Mẫu thân, ngài cho con chút thời gian. Mộ tiểu tước gia còn phải ở lại Thiên Đô một đoạn thời gian. Trong thời gian này con sẽ cố gắng biểu hiện tốt. Nếu khi hắn rời đi, hắn vẫn không động lòng với con, con sẽ nghe theo ngài không suy nghĩ lung tung nữa."
"Con cần gì phải vậy chứ? Mộ tiểu tước gia đã biểu thị rõ ràng sẽ không cưới con, nếu con tiếp tục dây dưa, chẳng phải là tự hạ thân phận sao? Huống chi cứ tiếp tục quấn quít sẽ chỉ khiến nam nhân càng phản cảm." Hoa gia chủ nhíu mày phản đối.

"Con sẽ không càn quấy!" Hoa Cầm Tâm nóng vội lên tiếng: "Con chỉ ở ít trường hợp, để hắn nhìn đến con, hiểu rõ con. Con tuyệt sẽ không đi dây dưa giống với đám nữ nhân dung chi tục phấn. Mẫu thân, ngài vẫn luôn khuyên bảo chúng ta, nếu gặp được người mình thích thì phải dũng cảm thổ lộ, đừng vì thẹn thùng rụt rè mà bỏ lỡ lương duyên. Hiện tại con làm dựa theo ngài nói, chẳng lẽ ngài không ủng hộ con sao?"

Hoa gia chủ nghe đến ngây ra.

Nàng chưa bao giờ phát hiện ra nữ nhi mình cư nhiên sẽ giảng đạo lý.

Dưới ánh mắt tha thiết cầu xin của nữ nhi, nàng rốt cuộc nhượng bộ: "Ài, được rồi. Con muốn làm thế nào thì làm. Nhưng ngàn vạn lần đừng ném thể diện Hoa gia chúng ta. Đáp ứng ta, nếu đến lúc đó Mộ tiểu tước gia không động tâm với con, con không thể tìm bất kỳ cớ gì lừa gạt mình nữa, phải quên hắn đi. Nam nhân không thuộc về con, thì đừng hao phí thêm tinh thần!"
"Đa tạ mẫu thân!" Hoa Cầm Tâm mừng rỡ như điên.

...

Xếp hàng từ hừng đông đến trời tối, Triệu Nam Tinh cuối cùng đã tiến được vào cửa quán cơm theo lời Khương Ly.

Tay mắt lanh lẹ đoạt được chỗ ngồi cuối cùng, Triệu Nam Tinh nhẹ nhàng thở ra, phân phó thị vệ về dịch quán kêu Mộ Khinh Ca, Khương Ly, và Phượng Vu Phi tới.

Chỉ chốc lát, ba nữ đã ngồi xe ngựa khoan thai đi đến.

Cơm no rượu đủ, Mộ Khinh Ca mới hỏi: "Đúng rồi, hôm nay ngươi tìm ta có việc gì?"

Khương Ly liếc trắng mắt, vén khăn che mặt lên ăn cơm, mới nói: "Sắp qua một ngày rồi, mới nhớ tới hỏi ta chuyện này sao?"

Mộ Khinh Ca hơi lúng túng. Nàng trở lại phòng, nói Khương Ly cứ tự tiện, rồi tiếp tục đi ngủ. Thời điểm Triệu Nam Tinh phái người gọi các nàng, là lúc nàng mới tỉnh lại, dọc đường đi đều mơ hồ. Thẳng đến khi ăn uống no nê xong, nàng mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
"Ta tới, một vì nhàm chán nên muốn tìm ngươi chơi. Hai là nói cho ngươi, tên Thái Sử Cao kia đã tỉnh rồi. Không biết Vạn Thú Tông bọn chúng phải mua bao nhiêu linh đan diệu dược từ Dược Tháp các ngươi, thương nặng như vậy cư nhiên là tốt lên rồi. Ba là, lão gia hỏa Luyện Đúc Tháp sáng sớm đã tới dịch quán Vạn Thú Tông, rất lâu mới đi ra. Nếu nói hắn ta muốn đi xem Thái Sử Cao đã chết chưa, ta sẽ không tin!" Khương Ly nói ý đồ hôm nay mình đến.

Mộ Khinh Ca hơi hơi nhíu mày.

Khương Ly mang đến tin tức có tiết lộ một chút, chính là Luyện Đúc Tháp và Vạn Thú Tông đã ngầm đạt thành hiệp nghị, muốn cùng nhau đối phó nàng.

"Ngươi định làm thế nào?" Khương Ly hỏi.

Giọng nói nàng nghe ra rất tùy ý, nhưng lộ ra quan tâm không giả.

Mộ Khinh Ca cười nói: "Không làm thế nào. Vẫn là câu nói kia, giặc tới thì đánh, nước đến đất chặn."
"Hai đại thế lực Luyện Đúc Tháp và Vạn Thú Tông liên hợp lại, không phải nói giỡn đâu." Khương Ly nhắc nhở.

Mộ Khinh Ca co khóe miệng.

Nàng lĩnh giáo rồi, còn không phải muốn nàng trú tới chỗ Cổ Vu quốc?

Trên địa bàn bọn họ, nàng một mình một người đều có thể bình yên rời đi. Huống chi nơi này là Thánh Nguyên đế quốc, không chấp nhận bọn chúng quá mức làm càn. Hơn nữa bên cạnh nàng có Long Nha Vệ, Vạn Liệt quân. Lần này Luyện Đúc Tháp và Vạn Thú Tông muốn mạng nàng, không dễ dàng.

Khương Ly nhìn nàng một hồi, mới bất đắc dĩ nói: "Được rồi. Tóm lại có gì cần hỗ trợ, không cần khách khí với ta."

Nàng vừa dứt lời, Phượng Vu Phi và Triệu Nam Tinh vừa ra ngoài đã một trước một sau đẩy cửa đi vào.

"Ăn được không?" Triệu Nam Tinh hỏi.

Khương Ly gật đầu nói: "Món ăn không tệ."
"Chúng ta về chứ?" Triệu Nam Tinh lại hỏi.

Dứt lời, bốn người đứng dậy dẫn theo người hầu rời khỏi tiệm cơm.

Trên đường cực kỳ náo nhiệt, so với ban ngày chỉ có hơn không kém. Mấy người vừa ngắm cảnh phố xá Thiên Đô, vừa đi dạo tản bộ.

Chưa đi được một lát, đã cảm thấy đám người bắt đầu kích động.

"Mau đi xem, đệ nhất mỹ nhân Lam gia tới!"

"Đi đi đi, có thể nhìn thấy mặt của tiểu thư Phi Nguyệt, ta kiếp này không uổng!"

"Ngày thường tiểu thư Phi Nguyệt rất ít ra ngoài, tối nay vậy mà đi ra. Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, chờ tiểu thư Phi Nguyệt vào Ly cung, chỉ sợ cuối cùng không gặp được."

Nghị luận bốn phía chui vào lỗ tai bốn người.

Dân chúng trái phải trước sau, đều liều mạng đến một hướng trên đường cái.

Chỉ chốc lát, con đường này đã chỉ còn lại mấy người bọn họ đứng. Vốn mặt đường náo nhiệt đã vườn không nhà trống, toàn bộ dũng mãnh lao vào đường lớn phía trước.
Triệu Nam Tinh nhìn nhìn trái phải, kinh ngạc nói: "Có cần khoa trương vậy không?"