Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 520




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Đột nhiên, hai bóng người xuất hiện trước mắt mọi người.

Đúng là Cô Dạ và Cô Nhai.

Hai người vừa xuất hiện, Hoàng Phủ Hạo Thiên đã hành lễ với ba người: "Hoàng Phủ Hạo Thiên gặp qua hai vị hắc hầu đại nhân."

Mọi người cũng thu liễm cảm xúc, che giấu suy yếu và mỏi mệt trong cơ thể, hành lễ với bọn họ: "Bái kiến hai vị hắc hầu đại nhân."

Mộ Khinh Ca biết nghe lời cúi thấp đầu, chỉ là nàng đứng sau cùng nên không ai thấy động tác của nàng.

Một đám đại nhân vật oai phong một cõi ở trên đại lục Lâm Xuyên, hiện giờ đứng ở đây như đứa trẻ thấp thỏm khom người với Cô Nhai và Cô Dạ. Hình ảnh này... chậc chậc.

Ánh mắt Cô Nhai nhàn nhạt đảo qua mọi người, cuối cùng dừng trên người Mộ Khinh Ca.

Hắn rũ mắt xuống, nhẹ gật đầu với nàng, như đang hành lễ với nàng.


Sau hắn, Cô Dạ cũng nhìn lại đây, cũng rũ mắt gật đầu.

Người khác hành lễ với họ, mà hai người họ lại hành lễ với Mộ Khinh Ca. Hình ảnh này nếu bị người ngoài nhìn thấy, chắc là sẽ kinh sợ rớt cằm.

Hành lễ với Mộ Khinh Ca xong, Cô Nhai lạnh nhạt mở miệng: "Đi theo ta."

Mọi người không dám chậm trễ, lập tức đuổi kịp.

Mộ Khinh Ca đi phía sau, theo mọi người cùng đến tòa cung điện lưu ly.

Nhưng chưa đi được một bước, tim nàng đã đập mạnh một bước.

Càng tới gần, nàng càng cảm thấy bước chân mình càng lúc càng lớn, càng ngày càng nặng.

Tòa cung điện độc lập cao ngạo giữa đỉnh núi, phảng phất là thiên địa duy nhất. Lưu ly tinh xảo, thuần khiết không có một tia tạp chất, lộ ra sự vắng vẻ trống trải.

Cho dù bên trong bài trí bảo bối trân quý hiếm lạ nhất đại lục Lâm Xuyên, cũng vẫn không thể rửa đi hơi thở này.


Đây là vùng cấm địa, không được cho phép thì không ai có thể đặt chân.

Đây cũng là lần đầu nàng đứng ở nơi thuộc về Tư Mạch... Không, nếu tính luôn ban đầu bị Tư Mạch hút vào không gian kỳ diệu đó, thì hôm nay là lần thứ hai.

Chỉ là lần đó, nàng cảm thấy giống như mộng cảnh.

Mà nơi này, lại càng chân thật!

Đến gần cung điện, đột nhiên một luồng gió mát mang theo mùi hương lạ lùng bay tới. Gió nhẹ thổi qua, dường như khiến mệt mỏi trong người biến mất, cảm giác nhẹ nhàng trở lại.

Nhưng Mộ Khinh Ca không có cảm giác này, nàng chỉ ngửi được mùi hương đã lâu không ngửi, hơi ngốc ra.

Mùi hương này, nàng đã từng ngửi qua trên người Tư Mạch.

Cực kỳ đặc biệt, không thể phục chế.

"Thoải mái! Tinh thần quả thực gấp trăm lần nha!" Khương Ly hơi hoạt động hai vai, trộm truyền âm nói Mộ Khinh Ca.


Mộ Khinh Ca nhìn những người khác, quả nhiên thấy ai nấy đều kinh hỉ.

Mà hai người Cô Nhai và Cô Dạ vẫn mặt không cảm xúc.

Đi theo hai người, mọi người bước vào đại điện cung điện.

Tiến vào đại điện, mọi người mới cảm nhận được cung điện to lớn.

Bọn họ nhiều người như vậy, lọt vào trong như mấy con kiến nhỏ bé.

Cung điện trống trải, độ cao ước chừng mấy chục trượng, độ rộng hơn trăm trượng. Đại điện rộng lớn như vậy, vô số cây cột đá rậm rạp được điêu khắc đồ đằng tinh mỹ, như người khổng lồ đứng sừng sững.

Mà ở giữa đại điện có một ghế dựa cực lớn. Ghế dựa càng đậm khí phách khinh người hơn long ỷ Nguyên hoàng, mang theo khí thế quan sát thiên hạ, chỉ điểm giang sơn.

Ghế dựa kia lớn như một chiếc giường. Đủ cho bốn năm người nằm lên, vẫn còn thư thái.
Nháy mắt nhìn thấy chiếc ghế đó, mọi người đều có cùng suy nghĩ.

Người ngồi lên đó, rốt cuộc cao lớn thế nào?

Ngay cả Hoàng Phủ Hoán đứng bên cạnh Hoàng Phủ Hạo Thiên cũng vô cùng khiếp sợ. Hắn xem như là người có số lần vào Ly cung nhiều nhất trong đám đông ở đây. Nhưng hắn cũng là lần đầu tiến vào đại điện này, cũng bị cảnh đồ sộ trước mắt làm cho chấn động.

'Hắn không ở đây?'

Vốn tưởng rằng sau khi vào đại điện, là có thể nhìn thấy Tư Mạch. Lúc Mộ Khinh Ca nhìn ghế dựa không có bóng người, trong lòng hơi thất vọng, lại hình như trở nên nhẹ nhàng hơn.

'Hắn không ở đây, vậy sẽ ở đâu?'

'Hay là nói hắn đang nấp ở nơi nào đó trong cung điện này, âm thầm đánh giá?'

'Thời gian đi vào Ly cung có hạn, hiện giờ đã qua đi một nửa. Hôm nay mình có thể gặp hắn sao?'
'Nếu không thấy, vậy phải đợi bao lâu hai người mới có thể gặp mặt? Mình mới có thể nói ra lời từ đáy lòng?'

Không nhìn thấy Tư Mạch, Mộ Khinh Ca không ngừng suy nghĩ miên man trong lòng.

Đột nhiên, phía trước vang lên thanh âm Cô Nhai: "Chủ tử, Nguyên hoàng dẫn sứ giả chư quốc, và thế gia Thiên Đô tiến đến bái kiến!"

Mộ Khinh Ca chợt giương mắt nhìn, thấy hình ảnh Cô Nhai cung kính nói với vương tọa không người.

Nàng chớp chớp mắt còn chưa hiểu gì, đã thấy tất cả mọi người đều quỳ hai chân xuống.

Đột nhiên nàng cảm thấy tay mình bị giữ chặt, kéo nàng cùng quỳ xuống. Ngay sau đó, nghe thấy tiếng nói cảnh cáo của Khương Ly vang bên tai: "Ngươi không muốn sống nữa sao?"

"Hội Lâm Xuyên sắp tới, Hoàng Phủ Hạo Thiên dẫn người tới thỉnh an Thánh Vương bệ hạ, cầu Thánh Vương bệ hạ ban gặp!" Phía trước, thanh âm Hoàng Phủ Hạo Thiên vang lên.
Thanh âm hắn vừa ra, tất cả mọi người đều cùng hô: "Cầu Thánh Vương bệ hạ ban gặp! Cho hội Lâm Xuyên ta được thuận lợi đắc ý!"

Mộ Khinh Ca hơi kinh ngạc. Sao nàng cảm thấy lần gặp này có cảm giác giống như cầu phúc cầu thần vậy?

Bảo Tư Mạch ban phúc hộ tống cho hội Lâm Xuyên? Hắn sẽ rảnh vậy sao?

Mộ Khinh Ca muốn ói trong lòng. Nhưng lại chửi thầm: 'Ừm, hắn đúng là rất rảnh.' Không rảnh thì sao có thời gian quấn lấy mình?

Thanh âm mọi người không ngừng quanh quẩn trong đại điện.

Lúc âm thanh phiêu tán, một chùm tinh quang rải rác tụ lại một chỗ không tan, chậm rãi thành hình trên vương tọa.

Mọi người ngửa đầu nhìn, trợn mắt há mồm.

Ngay cả Mộ Khinh Ca cũng không ngoại lệ.

Những tinh quang vỡ vụn đó ngưng tụ thành hình người. Hình người lớn vô cùng, như người khổng lồ. Khiến đám người bọn họ phủ phục dưới chân hắn y hệt con kiến.
Vừa rồi bọn họ còn nghi hoặc vương tọa như thế thì ngồi xuống thế nào, hiện tại đã có đáp án.

Bóng người mơ hồ dần trở nên rõ ràng. Hình dáng dần sáng tỏ, sinh động như thật.

Đó là một gương mặt khuynh quốc khuynh thành, dường như thu nạp mọi thứ tốt đẹp nhất thế gian. Trên trời dưới đất, không có một cảnh trí nào có thể vượt qua được gương mặt mị hoặc này.

Một bộ bạch y rộng rãi, lười biếng phiêu dật. Tóc dài như mặc ngọc, rối tung trên người,. Hắc bạch giao nhau, dây dưa không rõ.

Hắn tồn tại, như ánh dương trăng sáng, thiếu một cái đều không thể. Khí thế quân lâm thiên hạ, khiến mọi người chỉ có thể hèn mọn thần phục, không còn lựa chọn nào ngoài quỳ lạy.

Hắn nghiêng người dựa vào vương tọa. Tay phải dừng trên tay vịn, năm ngón tay thon dài đẹp đẽ nắm thành quyền chống lên đầu. Một đoạn cánh tay lộ ra ngoài, đẹp đến khó dời mắt.
Hắn nhắm mắt, hàng mi dài như cánh quạt, như đang nghỉ ngơi.

Tựa thật mà ảo, hư thật khó phân biệt.

Nếu không phải quanh thân hắn tản ra quang mang trong suốt hư ảo, thật sự khiến người ta cảm thấy Tư Mạch đang ngồi ở đó.

Một màn này khiến người xem ngừng lại hô hấp, không dám quấy rầy.

"Thật đẹp! Trên đời này sao lại có nam nhân tuấn mỹ vô đào vậy chứ? Hơn nữa, hắn còn cường đại như vậy!" Khương Ly nỉ non mở miệng, đôi mắt tràn đầy si mê.

Hình như nàng đã hiểu vì sao Lam Phi Nguyệt lại muốn tự dâng mình vào cung điện cô lãnh này.

Có thể ở bên nam nhân như vậy, mỗi ngày ngắm khuôn mặt thịnh thế mỹ nhan khuynh quốc. Quả thực một trăm năm, không, một ngàn năm cũng không chán nha!

Khương Ly cảm thấy khóe miệng mình như nhỏ xuống vật gì đó khả nghi.

Đôi mắt nàng tỏa sáng, vô cùng kiên định nói: "Ta quyết định! Hoàng phu của ta phải giống Thánh Vương bệ hạ mới được!"
Câu tuyên ngôn này dừng vào tai Mộ Khinh Ca. Đôi mắt nàng nhìn chăm chú ảo ảnh Tư Mạch, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên: "Ngươi không có cơ hội, hắn là của ta!"