Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 521




Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Ngươi không có cơ hội, hắn là của ta!"

Khương Ly bị mấy lời của Mộ Khinh Ca làm cho chấn động đến thanh tỉnh đầu óc. Hai mắt trừng lớn khó tin nhìn nàng.

Mộ Khinh Ca vừa nói gì đó?

Lỗ tai nàng không vấn đề gì đi? Không có nghe lầm, hay là hiểu sai ý đi?

Lúc này Mộ Khinh Ca ở trong mắt nàng chính một đứa nhỏ mới tập bước đi, chí khí hào hùng nói mình sẽ trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ.

Mộ Khinh Ca làm lơ nàng khiếp sợ và đánh giá, đáy mắt vẫn chỉ chứa một ảo ảnh Tư Mạch.

Khương Ly hít sâu mấy hơi, nhỏ giọng nói: 'Ách, vừa rồi ta chỉ là so sánh thôi có hiểu không? Thánh Vương bệ hạ không phải phàm nhân như ta có thể mơ ước. Lam Phi Nguyệt không biết sống chết muốn tìm chết, ngươi đừng có nghĩ quẩn.'

Cặp mắt vàng Khương Ly đầy hoảng sợ.

Phải biết rằng, Mộ Khinh Ca không phải nói muốn hầu hạ Thánh Vương bệ hạ, mà là nói.... 'Hắn là của ta'. Lời nói bá đạo vô sỉ như vậy, nàng ấy sao nói được?

Thấy Mộ Khinh Ca không để ý nàng, Khương Ly không nhịn được lo lắng nói: "Ngươi ngàn vạn đừng có bị sắc đẹp mê hoặc tâm trí đấy!"

Khương Ly nói, khiến khóe miệng Mộ Khinh Ca giương lên độ cung càng lớn.

Nàng cảm thấy nếu mình không giải thích gì, không nói gì, chỉ sợ nữ nhân này sẽ bị liên tưởng của bản thân hù chết.

Có thể khiến Khương nữ hoàng Cổ Vu quốc không sợ trời sợ đất bị dọa thành như vậy, xem ra Tư Mạch rất xứng chức Thánh Vương bệ hạ nha!

Chỉ là còn chưa chờ nàng mở miệng, đã nghe thấy thanh âm Lam Phi Nguyệt truyền tới.

"Thánh Vương bệ hạ, Phi Nguyệt tới rồi. Phi Nguyệt theo lời thề tới rồi!" Dù Lam Phi Nguyệt cố hết sức che giấu kích động trong giọng nói, nhưng không thành công.

Mộ Khinh Ca nuốt lời nói đến bên miệng trở về. Đôi mắt thấu triệt lạnh lùng, nhẹ nhàng dời đến Lam Phi Nguyệt.

'Nàng ta mặc thân bạch y, nhìn qua có vẻ xứng đôi với Tư Mạch.'

Bất tri bất giác, gương mặt Mộ Khinh Ca đã phủ đầy sương lạnh.

"Không biết xấu hổ." Khương Ly khinh miệt hừ lạnh một tiếng. Hoàn toàn quên mất lời nói muốn hiến thân lúc nãy vừa nghĩ ra.

Ngay sau đó, nàng nói với Mộ Khinh Ca: "Nàng ta nhảy ra cũng tốt, cho ngươi xem kết cục mơ ước đến Thánh Vương bệ hạ, kịp thời tỉnh táo. Lời vừa nói đừng có truyền ra ngoài."

Mộ Khinh Ca không nói gì, nàng chỉ nhìn về phía ảo ảnh cao lớn của Tư Mạch. Muốn biết, hắn sẽ phản ứng thế nào đối với Lam Phi Nguyệt tự tiến cử.

Nhưng Tư Mạch giống như thật sự ngủ, không hề có phản ứng với Lam Phi Nguyệt.

Cô Nhai và Cô Dạ đứng ở hai bên sườn vương tọa, lạnh mắt nhìn Lam Phi Nguyệt, trong con ngươi tràn đầy khinh thường và trào phúng. Cô Nhai càng không tự chủ nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

"Nguy rồi! Sao hắn lại nhìn qua đây? Có phải câu nói vừa rồi của ngươi bị hắn nghe được không?" Nhìn thấy Cô Nhai đảo mắt qua, Khương Ly mím chặt môi, dùng ánh mắt truyền tin cho Mộ Khinh Ca.

Bị hắc hầu đại nhân của Thánh Vương bệ hạ nhìn chằm chằm, nàng đường đường là nữ nhân cũng không dám dùng truyền âm!

Mộ Khinh Ca liếc nhìn Cô Nhai, đôi mắt lạnh lẽo không hề giảm bớt.



Ngược lại là Cô Nhai bị nàng nhìn, khóe miệng hơi giựt, thu hồi ánh mắt.

Một màn này, Khương Ly không chú ý tới.

Chờ Cô Nhai thu hồi tầm mắt, Mộ Khinh Ca mới nói với Khương Ly: "Ngươi ngốc sao? Lời vừa nãy là ta truyền âm, hắn sao nghe được?"

Khương Ly lập tức nhẹ nhàng thở ra, nói: "Ta thật sự sợ ngươi bị sắc đẹp mê hoặc, chạy không thoát khỏi Ly cung này!"

Mộ Khinh Ca cau mày nói: "Lúc nãy người nào đó háo sắc, hình như là ngươi!"

Gương mặt Khương Ly hiện lên một tia lúng túng, biện giải: "Ta chỉ là thưởng thức thuần túy, thêm tí ảo tưởng mà thôi. Nam nhân cao lãnh như vậy không hợp với ta."

Mộ Khinh Ca bây giờ không có tâm trạng nghe nàng tào lao, nàng nhìn về phía Lam Phi Nguyệt.

Ảo ảnh Tư Mạch vẫn không có chút phản ứng nào, nhưng nàng ta vẫn không từ bỏ, mà quỳ lên trước hai bước, ngẩng đầu lên nhìn ảo ảnh cao lớn, đôi mắt đầy si mê: "Thánh Vương bệ hạ, ngài còn nhớ rõ Phi Nguyệt không? Mười lăm năm trước, lần đầu tiên Phi Nguyệt nhìn thấy Thánh Vương bệ hạ, đã phát lời thề kiếp này phải vào Ly cung hầu hạ Thánh Vương bệ hạ. Hiện giờ Phi Nguyệt đã theo lời thề tới rồi, xin Thánh Vương bệ hạ đáp ứng để Phi Nguyệt ở lại."

'Có cần nói hoa si như vậy không?' Mộ Khinh Ca hơi co khóe miệng.

Lam Phi Nguyệt đột ngột mở miệng, Cô Nhai và Cô Dạ không ngăn cản. Mà Hoàng Phủ Hạo Thiên đại diện cho mọi người, cũng giữ im lặng.

Mọi người hình như đang chờ đợi Tư Mạch đáp lại.

Đặc biệt là Lam gia, người Lam gia khẩn trương đến mức tay chân run rẩy, thấp thỏm chờ đợi kết quả cuối cùng.

Nếu Thánh Vương bệ hạ tiếp nhận Lam Phi Nguyệt, như vậy Lam gia có thể nhảy lên vượt qua tồn tại thế tục. Dù ở thời điểm đối mặt với Thánh Nguyên đế quốc, đều sẽ không rơi xuống hạ phong.

Nhưng nếu Thánh Vương bệ hạ không tiếp nhận?

Không, không có chữ nếu này...

Kết quả này, Lam gia không nhận nổi, cũng không dám tưởng tượng.

Một đám người đáng thương đắm chìm trong mộng đẹp do mình bện ra đã lâu rồi, sớm đã quên mất hiện thực. Bọn chúng không muốn thoát khỏi mộng cảnh, cũng không dám ra khỏi mộng cảnh, sợ hãi sau khi tỉnh mộng sẽ chỉ toàn hư ảo.

Cái gọi là kỳ vọng càng lớn, thất vọng cũng càng nhiều.

Cho nên Lam Phi Nguyệt nhất định, phải, ở lại Ly cung! Vô luận muốn Lam gia phải trả giá bao nhiêu!

Trong đôi mắt Lam gia chủ có kiên định không thể phá vỡ. Hắn ngẩng đầu nhìn nữ nhi mình kiêu ngạo nhất, nói với nàng: "Phi Nguyệt, mau để Thánh Vương bệ hạ nhìn dáng vẻ con."

Phụ thân nhắc nhở, khiến Lam Nguyệt bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Nàng nâng tay lên nắm khăn che mặt của mình, tràn ngập si tình nói: "Thánh Vương bệ hạ, mười mấy năm qua, chưa từng có ai nhìn thấy dung mạo Phi Nguyệt. Phi Nguyệt đã từng thề, thời điểm Phi Nguyệt kéo khăn che mặt xuống lộ ra dung mạo, chỉ có thể là lúc gặp Thánh Vương bệ hạ."

'Lại thề?' Mộ Khinh Ca cười lạnh trong lòng.

Giọng nói nàng ta vừa dứt, khăn che mặt màu trắng cũng bị kéo xuống.

Gương mặt thanh lệ vô song như quảng hàn tiên tử bại lộ trước mắt mọi người.

Xung quanh truyền đến thanh âm kinh diễm, khiến trong mắt Lam Phi Nguyệt hiện lên một tia đắc ý. Nàng có đầy đủ lòng tin đối với dung mạo của mình, đệ nhất mỹ nhân Thiên Đô không phải nói suông.

Nàng nhìn về phía Tư Mạch, chờ mong hắn phản ứng.

Dư quang khóe mắt nhìn về phía hai người Cô Nhai và Cô Dạ, chờ mong kinh diễm trong mắt họ.



Nhung, kết quả khiến nàng thất vọng rồi.

Cô Nhai và Cô Dạ bình tĩnh như một khối băng, làm như không thấy mỹ mạo của nàng. Phảng phất nàng như người bình thường, không đáng để xem nhiều.

Phản ứng của hai người, khiến Lam Phi Nguyệt bỗng hoảng hốt.

Chỉ là hắc hầu bên cạnh Thánh Vương bệ hạ đã trấn định như thế, vậy Thánh Vương bệ hạ?

Đột nhiên lòng tin Lam Phi Nguyệt dành cho dung mạo mình, nháy mắt sụp đổ.

Gương mặt này đến chính nàng cũng si mê không thôi, phảng phất biến thành trò cười.

Bốn phía chung quanh, trở nên xấu hổ.

Người Lam gia vốn chìm trong mộng đẹp, giờ phút này trở nên sợ hãi.

Coi thường không nể mặt, khiến khóe miệng Mộ Khinh Ca nhẹ giương.

"Thấy chưa? Lam Phi Nguyệt tự tiến cử mình đã đào phải hố thảm rồi, về sau làm người thế nào? Sao bày ra nổi cái danh đệ nhất mỹ nhân Thiên Đô đây?" Khương Ly ở một bên vui sướng khi người gặp họa.

Như đang ám chỉ Mộ Khinh Ca, thừa dịp không ai biết thì mau chóng thu hồi ý tưởng không thực tế đi, đậy kín mít vào, tốt nhất tiêu hủy luôn tại chỗ!

"Nàng là nàng, ta là ta." Nhưng Mộ Khinh Ca lại nhàn nhạt trả về một câu.

Rất có bộ dạng chưa thấy quan tài không đổ lệ.

Khương Ly cạn lời liếc trắng mắt, không còn lời nào để nói.

Nàng nghĩ không thông, Mộ Khinh Ca nhìn trông sẽ không để ý đến tình yêu nam nữ, làm sao lại thoáng cái rúc vào sừng trâu chứ?

"Thánh Vương bệ hạ..." Lam Phi Nguyệt thất hồn lạc phách, quỳ gối tại chỗ.

Đột nhiên, ảo ảnh Tư Mạch vẫn luôn nhắm mắt, chậm rãi mở ra.

Hắn vừa mở mắt, trong đôi mắt màu hổ phách dường như ẩn chứa một thế giới khác bên trong. Ánh mắt đại biểu nhật nguyệt, như ngưng thực, đại biểu cho sao trời vụn sáng.

Đôi mắt này, tiết lộ ra sự cường đại của hắn.

Phảng phất chứa toàn bộ vũ trụ, ẩn chứa bí ẩn sâu nhất giữa thế gian, đại biểu cho lực lượng cường đại nhất.

Ảo ảnh Tư Mạch rốt cuộc có phản ứng, điều này làm cho Lam Phi Nguyệt từ tuyệt vọng lại bốc cháy lên hi vọng.

Nàng gấp gáp hy vọng tầm mắt Tư Mạch có thể dừng lên người mình. Nhưng, Tư Mạch lại đi nhìn về phía Nguyên hoàng quỳ gối đằng trước, Hoàng Phủ Hạo Thiên.

"Lui ra." Hai chữ rơi xuống từ miệng Tư Mạch.

Giống như thiên uy, khiến người không dám phản kháng.

Đây là đuổi khách!

Mọi người kinh ngạc.

Bọn họ còn không kịp nói một lời với Thánh Vương bệ hạ, đã bị đuổi khỏi Ly cung?