Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 547




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Hành lang trên dãy núi, thế lực khắp nơi, các vị đại lão đều bị trận chiến kinh tâm động phách của hai người làm khiếp sợ.

Lấy năng lực bọn họ, dĩ nhiên có thể nhìn thấy hai thân ảnh chớp động quang mang. Nhưng cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hư ảnh đụng vào nhau.

"Thẩm gia chủ, Thẩm tam thiếu có tu vi như thế, thực sự là đáng mừng!" Cảnh gia chủ lấy lại tinh thần, ôm quyền chắp tay với Thẩm gia chủ.

Hoa gia chủ cũng cười duyên, nói với gia chủ khác: "Ài! Chúng ta đúng là già rồi. Nhìn thấy những người trẻ tuổi này, tuổi mới bao lớn, chúng ta lại không so nổi tu vi."

Thẩm gia chủ cười ha hả, khiêm tốn nói: "Quá khen, lão tam nhà ta ngoại trừ bản lĩnh này có thể lấy ra được, cũng chẳng khác gì. Nếu bảo hắn đi buôn bán, chắc là rối tinh rối mù!"

"Hầy, lời của Thẩm gia chủ nói sai rồi. Tam thiếu thiên tài như thế, quả đúng là phúc của gia tộc, Cảnh gia ta còn mong không được đây." Cảnh gia chủ khen tặng.

Hoa gia chủ cũng cười duyên nói: "Không sai không sai! Xin hỏi Thẩm gia chủ, tam thiếu có người trong lòng chưa? Nếu chưa có, Hoa gia chúng ta có không ít thiếu nữ độ thanh xuân, đang chờ lọt vào mắt xanh của tam thiếu đấy."

Thẩm gia chủ được hai người khen, nhưng không bị đầu óc mê muội. Vừa cười ha ha, vừa nhìn nhi tử thi đấu.

Nói xong Thẩm Bích Thành, cả đám lại dời đề tài sang Mộ Khinh Ca.

Lúc trước, Mộ Khinh Ca đã khiến bọn họ lau mắt mà nhìn.

Hiện giờ, tận mắt nhìn thấy thực lực tu vi nàng, càng khiến lòng mọi người đại chấn. Bọn họ thật sự không muốn tin tưởng, thiên tài ưu tú như thế, có thể một mình đánh rớt những đứa con ưu tú của gia tộc họ ra phía sau, cư nhiên đến từ tam đẳng quốc.

Tam đẳng quốc là nơi nào?

Đó là nơi mà phần lớn những người ở đây đều suốt đời không muốn đặt chân.

Nơi đó tượng trưng cho bần cùng lạc hậu, phong bế, ngu muội. Giống như ngu dân chưa khai hóa. Nhưng cố tình ở một chỗ như vậy, lại xuất hiện một Mộ Khinh Ca như yêu nghiệt tuyệt thế, đánh vỡ nhận thức trong tư tưởng bọn họ.

"Ài! Nhìn thấy Mộ Khinh Ca thiên tài ngang trời xuất thế, trẫm thậm chí muốn cải trang vi hành tới Tần quốc nhìn xem. Rốt cuộc là địa linh nhân kiệt nào, mới có thể thai nghén ra một thiên tài như vậy." Nguyên hoàng Hoàng Phủ Hạo Thiên ngữ khí chân thành.

Hắn nói lời này, không có nửa điểm khen ngợi và dối trá.

Bởi vì, hắn chính là nghĩ như vậy.

Tam đẳng quốc là nơi có tài nguyên lạc hậu nhất toàn bộ Lâm Xuyên. Dù thiên tài có thiên phú tốt chăng nữa, cũng sẽ bởi tài nguyên không theo kịp mà hơi kém hơn thiên tài của nhị đẳng quốc, nhất đẳng quốc.

Nhưng, Mộ Khinh Ca lại cố tình là một bất ngờ.

Nàng đến từ nơi lạc hậu nhất, thiếu thốn tài nguyên nhất. Nhưng cố tình lại khiến nhất đẳng quốc nhị đẳng quốc không chỗ dung thân.

Nàng tỏa sáng, khiến chùm sao đều mất đi ánh sáng.



Rồi lại bất lực.

Không sánh bằng, chính là không sánh bằng.

"Lúc nào bệ hạ khởi hành, nhớ phải nói cho ta, ta cũng muốn đi xem bảo địa phong thủy thế nào mà dưỡng ra được Mộ tiểu tước gia!" Thẩm gia chủ nhân cơ hội nói.

Khác với các gia tộc khác, Thẩm gia chủ cực kỳ hiểu đạo lý mộc tú vu lâm (*).

(*) Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi, điểu thái xuất đầu thương tất đả (Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, chim bay vượt đàn chịu súng săn): Cây cao đón gió, người nổi bật dễ bị ghen tỵ.

Hắn không hy vọng hài tử mình bởi vì quá mức ưu tú mà trở thành địch nhân trong mắt những gia tộc khác, dẫn tới thảm cảnh.

Mộ Khinh Ca xuất hiện, dẫn ánh mắt mọi người từ Thẩm Bích Thành đến người nàng. Đối với Thẩm gia mà nói, là chuyện tốt không thể nghi ngờ.

Đây là lý do vì sao, từ khi cung yến bắt đầu, Thẩm gia không chỉ thiện ý với Mộ Khinh Ca, ngược lại còn dành nhiều lời khen. Không phải bởi vì lòng dạ họ rộng lượng, mà là Thẩm Bích Thành ưu tú thì cần phải có người khác tới chia sẻ. Vậy sẽ bảo đảm Thẩm Bích Thành, bảo đảm cho an nguy Thẩm gia.

Đối với đại thế gia, tuyệt đối không có thiện niệm không tạp chất, lợi ích gia tộc vĩnh viễn đứng đầu.

Nguyên hoàng và tam đại thế gia nói chuyện với nhau, dừng vào tai Khương Ly.

Nàng càng nghe, thần sắc trên mặt càng châm chọc. Nhóm cáo già này tính kế gì trong lòng, nàng có thể nhìn ra được, nhưng lại không muốn góp vui.

Đặc biệt, người bọn họ âm mưu tính kế còn là Mộ Khinh Ca.

Cho dù bọn họ tính kế Mộ Khinh Ca không gây nên tổn thất gì, nhưng vẫn khiến nàng khó chịu.

Ánh mắt lưu chuyển, hơi va chạm đến ánh mắt Hoàng Phủ Hoán. Nàng phớt lờ đối phương tha thiết, lạnh nhạt dời đi. Có lẽ bởi vì lòng dạ tâm cơ này, khiến nàng không thể xúc động nổi lời thổ lộ của Hoàng Phủ Hoán.

Ánh mắt Khương Ly không dấu vết đảo qua Hắc Mộc và Lâu Huyền Thiết, nhưng không nhìn ra hai người đó khác thường chỗ nào.

Nàng nhíu chặt mày.

Hành trình hai kẻ này trong Thánh Nguyên đế quốc, càng đi càng có xu thế khiến nàng cảm thấy âu lo, bất an cho an nguy Mộ Khinh Ca.

Dù nàng thừa nhận tên đó cường hãn yêu nghiệt, là mối tai họa không thu của Thiên Đô. Nhưng nàng vẫn không thể bỏ qua tâm trạng lo lắng này, đây chính là nguyên nhân khiến nàng muốn cùng Mộ Khinh Ca tiến vào không gian thí luyện.

Trông giữ bên cạnh Mộ Khinh Ca, có lẽ có thể tiêu trừ mối lo trong lòng nàng!

Tựa hồ cảm nhận được tầm mắt Khương Ly, Hắc Mộc và Lâu Huyền Thiết đồng thời nhìn về phía nàng.

Ánh mắt ba người giao nhau, Khương Ly không dời mắt đi, mà nhìn chằm chằm hai người kia. Tầm mắt thanh thấu phảng phất có thể nhìn thấu đáy lòng con người, nhìn ra ý nghĩ chân thật trong nội tâm bọn chúng.

Hắc Mộc mỉm cười với Khương Ly. Nụ cười tuy biểu đạt thân thiện, nhưng có vẻ dữ tợn xấu xí.

Cười xong, Hắc Mộc thu liễm nụ cười, truyền âm với Lâu Huyền Thiết: 'Xem ra Khương nữ hoàng kia đã chú ý tới chúng ta.'



'Chúng ta hành động cực kỳ cẩn thận. Dù nàng ta có nghi ngờ, cũng không nắm được chứng cứ gì làm khó dễ được ta?' Lâu Huyền Thiết cười lạnh truyền âm lại.

Theo hắn thấy, một Khương Ly nhiều lần đứng bên cạnh Mộ Khinh Ca, cũng không tính là bằng hữu gì.

'Đại sự sắp tới, ngàn vạn đừng để ra chỗ hở. Cẩn thận vẫn tốt hơn, mấy ngày sau chúng ta phải cố gắng yên tĩnh chút, không cần gặp mặt. Càng không cần gây nên bất kì hoài nghi gì.' Hắc Mộc cảnh giác nói.

Lâu Huyền Thiết tuy trong lòng không cho là đúng, nhưng vẫn đáp ứng: 'Ừm, dù sao những người đó đều được đưa vào Lam phủ, đã bàn bạc chi tiết với Lam gia chủ rồi. Chúng ta cũng không cần thiết phải gặp mặt.'

Hắc Mộc hơi gật đầu. Hai người dừng cuộc nói chuyện, tiếp tục chú ý trận chiến.

Đối với bọn hắn, trận chiến này đánh càng kịch liệt càng tốt, có thể giúp bọn hắn hiểu biết thêm về thực lực Mộ khinh Ca. Sau đó hoàn thiện kế hoạch, một kích chí mạng!

Đáy mắt hai người nổi lên ác độc, tránh được tầm mắt Khương Ly, cũng không khiến Mộ Khinh Ca đang chiến đấu kịch liệt chú ý.

Một trận chiến, bắt đầu từ sáng ngày thứ năm vòng hai thi đấu, luôn giằng co hai ngày hai đêm.

Lúc này cách thời gian kết thúc thi đấu, chỉ còn nửa canh giờ.

Mà Mộ Khinh Ca và Thẩm Bích Thành ở trong lung, giống như không biết mỏi mệt, vẫn không phân ra thắng bại.

Bên ngoài lung, những lung khác tiếp tục chiến đấu, không tạo được hứng thú cho người khác. Người không chiến đấu đều sôi nổi vây quanh vách tường bị giăng kín vết rách, suy đoán cuối cùng là ai có thể đứng đi ra.

"Hai người này cũng quá biếи ŧɦái đi? Linh lực phải hùng hậu thế nào mới có thể đánh lâu như vậy?" Có người sợ hãi than.

Có người lại cảm thán: "Đây đâu phải biếи ŧɦái! Gọi là yêu nghiệt mới đúng! Nếu là chúng ta, dù không thả đại chiêu, cứ đánh như vậy, linh lực trong cơ thể cũng không duy trì nổi. Thật là người so với người tức chết mà!"

"Người so người? Đừng nói giỡn, lấy bản thân so với kẻ điên yêu nghiệt, chẳng phải là tìm ngược sao?"

"Thật là muốn tận mắt nhìn thấy cao thủ so chiêu, chắc chắn đã nghiền!"

"Có thể, ngươi chỉ cần trèo lên là được." Người đáp lời mang theo giọng điệu chế nhạo, chỉ về phía hành lang trên dãy núi.

Nơi đó, các đại nhân vật khiến bọn hắn cả đời nhìn lên, không rời đi như trước. Cơ hồ là từ khi Mộ Khinh Ca và Thẩm Bích Thành bắt đầu chiến, bọn họ đã ngồi quan sát ở kia.

Phảng phất vòng hai thi đấu của hội Lâm Xuyên, chỉ có trận đấu này đáng giá để bọn họ chăm chú quan sát.

Ngắm nhìn hành lang trên dãy núi, thần sắc Phượng Vu Phi có chút lo lắng nói với Triệu Nam Tinh: "Gây chú ý như thế ở Thánh Nguyên đế quốc, đối với Tiểu tước gia không biết là tốt hay xấu."

Triệu Nam Tinh nghe ra được nàng lo lắng.

Từ xưa đến nay không thiếu thiên tài, thiên tài chết yểu càng không ít.

Mộ Khinh Ca sinh ra ở tam đẳng quốc. Nàng ưu tú, đối với tam đẳng quốc là một vinh quang. Mà nàng xuất sắc, đối với nhị đẳng quốc và nhất đẳng quốc, sợ là không phải chuyện tốt gì.