Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 565




Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Kẻ nào!"

Bỗng có người sợ hãi kêu.

Đám người Mộ Khinh Ca đồng thời ngoảnh đầu nhìn lại. Chợt phát hiện, bên cạnh đội ngũ họ cư nhiên nhô ra thêm một đội khác.

Hai bên đột nhiên va chạm, đều tràn đầy cảnh giác lẫn nhau.

Nhưng khi bọn hắn thấy rõ ràng mặt mũi đối phương, lại đều sửng sốt.

"Tiểu tước gia!"

Trong đội ngũ bên kia, bỗng có người kinh hô thành tiếng.

Mà bên này, Mộ Khinh Ca cũng nhận ra người đến là ai.

Thì ra toán người đột nhiên mọc ra không phải ai khác, đều là những người rải rác trong Long Nha Vệ, và Ly quốc Ngu quốc còn dư lại.

"Tứ hoàng tử!"

"Thái nữ!"

Nhìn thấy tâm phúc của mình, người Ly quốc và Ngu quốc lập tức lệ nóng doanh tròng.

Chưa ai ngờ tới, số người thất lạc cuối cùng đều tập hợp ở vùng đất Thần Di. Không nhiều, cũng không ít!


Mộ Khinh Ca quét mắt một vòng, thấy nhóm Long Nha Vệ của nàng không bị sao, mới nhẹ gật đầu, trầm giọng nói: "Long Nha Vệ về đội!"

Ra lệnh một tiếng, hơn trăm người Long Nha Vệ đều đồng loạt thoát khỏi đội ngũ ban đầu, đi tới phía sau Mộ Khinh Ca.

Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi cũng phân phó riêng, hai đội ngũ nhanh chóng chỉnh hợp xong.

Khương Ly hâm mộ nhìn Long Nha Vệ của Mộ Khinh Ca. Loại ánh mắt thèm thuồng này, giống hệt một tên xử nam đã ngoài ba mươi, bỗng nhiên nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp như hoa, thẹn thùng quyến rũ vậy.

Ánh nhìn nóng bỏng của Khương Ly, khiến cho Long Nha Vệ thiết huyết cương nghị đều hai má nóng ran, bộ mặt 囧.

"Chậc chậc, ta thật sự hâm mộ ngươi. Long Nha Vệ của ngươi rốt cuộc được huấn luyện thế nào vậy? Chờ đi ra ngoài, ngươi nhất định phải nói rõ chi tiết cho ta. Chờ ta trở lại Cổ Vu quốc, ta cũng phải có một đội thân vệ uy phong lẫm lẫm như vậy!" Vẻ mặt Khương Ly cực kỳ hâm mộ nhìn về phía Mộ Khinh Ca.


Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi cũng đều dựng lỗ tai, nghiêm túc nghe.

Mộ Khinh Ca lại nhàn nhạt nói: "Long Nha Vệ của ta, không thể phục chế. Mỗi một người, đều độc nhất vô nhị!"

Lời nói 'phục chế' của nàng, tuy mọi người thấy lạ, nhưng lại không khó hiểu. Đặc biệt là nửa câu cuối cùng, vừa dứt tiếng, lập tức khiến ba trăm Long Nha Vệ không tự chủ thẳng tắp lưng lên.

Từng gương mặt lạnh lùng cương nghị, đều có vẻ mặt ngạo kiều y hệt nhau.

Ừm, chủ tử trong lòng bọn họ cũng là độc nhất vô nhị!

Khương Ly hâm mộ ghen tị bĩu môi, nói thầm: "Bổn nữ hoàng không tin mình không thể huấn luyện ra đội thân vệ lợi hại!"

Biểu cảm của nàng, khiến Mộ Khinh Ca mỉm cười.

Khương Ly muốn biết phương pháp huấn luyện của nàng, cũng không phải việc gì khó. Chờ sau khi kết thúc hội Lâm Xuyên, nàng sẽ đưa quyển đại cương huấn luyện cho nàng ấy là được.


"Đi thôi, chúng ta đi vào vùng đất Thần Di nhìn xem." Mộ Khinh Ca nhìn phế tích thành thị trước mắt, nói với mọi người.

"Tiểu tước gia, lúc trước chúng ta sưu tầm được mười tấm lệnh bài!" Trước khi xuất phát, Long Nha Vệ đưa lệnh bài trong tay cho Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca vuốt lệnh bài, nói với Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi: "Vậy là chúng ta đã có hai mươi sáu lệnh bài. Chỉ cần tổng số lệnh bài hơn trăm, vậy tất thắng."

Cất kỹ lệnh bài, mấy trăm người bước vào vùng đất Thần Di.

Đi tới vách tường bị tàn phá, dưới chân giẫm phải đá vụn tạo nên thanh âm ma sát.

Vùng đất Thần Di rất lớn. Đi không bao lâu, mấy trăm người đều tự phân tán tìm kiếm riêng, rà soát bao phủ phế tích thành thị.

Khương Ly vẫn luôn đi theo sau Mộ Khinh Ca. Mục đích chủ yếu của nàng không phải tìm lệnh bài, mà là bảo vệ Mộ Khinh Ca.
Dù là, Mộ Khinh Ca cũng không cần.

Nàng cúi người nhặt hòn đá lên, ước lượng trong tay một chút.

Cảm giác nặng trịch này khiến nàng nhíu mày, ngước mắt nhìn Mộ Khinh Ca: "Hòn đá này hình như nặng hơn rất nhiều so với hòn đá bình thường."

Mộ Khinh Ca lúc này đang nhìn một mặt vách tường. Trên tường có dấu vết đánh nhau, lưu lại vài vết cứa sâu. Dấu cứa móng tay này không biết để lại bao nhiêu năm, vẫn có thể cảm giác được khí thô bạo như cũ, còn có móng vuốt sắc bén khi ấy.

Mộ Khinh Ca vươn tay, ngón tay nhẹ vuốt qua dấu vết kia.

Nghe thấy Khương Ly nói, nàng bổ sung: "Không chỉ rất nặng, mà còn rất cứng rắn. Linh khí bình thường căn bản không thể lưu lại dấu vết. Vậy mà có linh thú lưu lại được dấu vết sâu như vậy."

Đột nhiên, nàng thu tay mình về, nhìn tay mình dính một ít bột phấn nhỏ vụn, ánh mắt suy nghĩ sâu xa.
Khương Ly thả hòn đá xuống, đi tới chỗ nàng.

Ánh mắt nàng đầu tiên là đặt lên bức tường bên cạnh Mộ Khinh Ca. Chỉ nhìn lướt qua, rồi nàng nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Thấy ánh mắt nàng ấy lộ vẻ sâu xa, thì nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"

Mộ Khinh Ca nâng mắt, con ngươi bình tĩnh. Nàng đưa tay mình cho Khương Ly xem.

Khương Ly nghi hoặc cúi đầu nhìn, đôi mắt màu vàng hơi co rụt lại. Nàng thấy bột phấn phiếm oánh quang trên tay Mộ Khinh Ca, cực kỳ chói mắt dưới ánh mặt trời.

"Đây là cái gì!" Khương Ly kinh ngạc hỏi.

Mộ Khinh Ca chậm rãi thu tay về: "Bên trong vật liệu đá này ẩn chứa vật chất nào đó. Ta có thể cảm giác được, nó ẩn chứa lực lượng rất mạnh. Chỉ bởi vì niên đại xa xăm, cho nên không dễ phát hiện."

Trên người nàng có huyết mạch Luyện khí sư, trời sinh có năng lực nhận biết các loại tài liệu. Khi nàng chạm đến vách tường, đã cảm nhận được linh lực ẩn chứa trong đó.
"Hòn đá mang theo linh lực?" Khương Ly kinh ngạc nói.

Nàng lại nhìn vách tường trước mặt Mộ Khinh Ca lần nữa. Ánh mắt lần này của nàng không còn tùy ý, mà tràn ngập tò mò: "Đúng là ta đã từng đọc trên một quyển sách cổ ở Cổ Vu quốc, nói rằng có một loại hòn đá có thể tự mang linh khí, được gọi là linh thạch. Người có thể hấp thu linh lực trong đó. Chẳng lẽ là loại trước mắt chúng ta đây?"

"Linh thạch?" Mộ Khinh Ca yên lặng lẩm bẩm.

Đầu ngón tay nàng nhẹ vê bột phấn, đột nhiên cảm giác linh lực tàn lưu trên đó theo làn da nàng hấp thu, hóa thành linh khí thuần khiết dung hội về đan điền trong người nàng.

Ánh mắt nàng lóe lên, trong lòng đã xác định cách nói của Khương Ly.

"Rốt cuộc nơi này đã từng là nơi nào vậy? Cư nhiên xa xỉ dùng linh thạch làm tài liệu xây dựng kiến trúc." Mộ Khinh Ca nhìn quanh một vòng. Lúc này, lực chú ý của nàng đã không còn ở trên lệnh bài nữa, mà là tràn ngập tò mò nhìn nơi này.
Nàng càng tò mò hơn là, Tư Mạch rốt cuộc kéo ra không gian thí luyện này từ đâu?

Đột nhiên, bên tai nàng vang lên tiếng nổ.

Thanh âm không lớn, lại truyền đi rất xa, khiến không ít người đều nhìn về phía các nàng. Thấy hai người bình yên vô sự thì mới thu hồi tầm mắt, tiếp tục tự mình tìm kiếm.

Mộ Khinh Ca nhìn về phía Khương Ly, nhướng mày.

Thanh âm vừa rồi kia, là do Khương Ly làm ra.

Nha đầu này cư nhiên nháy mắt thú hóa, đánh một chưởng vào vách tường, sau đó thì khôi phục nguyên dạng như không có việc gì.

Sương mù tản đi từ bức tường, hai tròng mắt Khương Ly bỗng co rụt lại, hiện đầy khiếp sợ.

Nàng chỉ tới chỗ mình vừa đánh vào, nói với Mộ Khinh Ca: "Vừa rồi ta cơ hồ dùng chín thành linh lực, hơn nữa còn tụ lại lực lượng để công kích, cư nhiên không lưu lại chút dấu vết nào?"
Mộ Khinh Ca đã hiểu ý tưởng của Khương Ly.

Nàng cũng nhìn tới chỗ Khương Ly từng công kích vào. Dấu vết cũ vẫn còn đó, nhưng không sinh thêm dấu vết mới. Nàng hơi híp mắt, cùng Khương Ly liếc nhau, đồng thời nói...

"Vậy chỉ có thể có một khả năng, dấu vết linh thú lưu lại vô cùng cường đại!"

"Bức tường bị linh thú công kích cực kỳ cường đại!"

Phát hiện này, khiến Mộ Khinh Ca và Khương Ly đều âm thầm cảnh giác.

Có thể lưu lại vết tích sâu như vậy trên tường. Linh thú cường đại này cơ hồ đã vượt qua nhận thức của mọi người. Chủ yếu là, không ai biết dấu vết này được lưu lại khi nào, nó có đang ở gần đây hay không.

Mộ Khinh Ca ngăn lại suy đoán trong lòng, trầm giọng nói với Khương Ly: "Đi xung quanh tìm xem."

Khương Ly gật đầu, hơi cách ra Mộ Khinh Ca, bắt đầu tìm kiếm.
Các nàng không tìm lệnh bài, mà tìm những dấu vết cứa sâu tương đồng với vách tường kia.

Chỉ chốc lát, các nàng đã phát hiện, cơ hồ mỗi một bức tường đều có hoặc nhiều hoặc ít dấu vết móng vuốt để lại. Chủ yếu là, những dấu vết này hình như không đến từ cùng một chủng linh thú.

Các nàng phán đoán dựa trên mảnh phế tích, chắc chừng bảy loại chủng tộc khác nhau, đều là vết cào của linh thú cường đại.

Phát hiện manh mối, tựa hồ đang vạch trần một sự thật với các nàng.

"Chẳng lẽ thành thị này bị hủy bởi thú triều?" Khương Ly nói ra suy đoán.