Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 566




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mộ Khinh Ca khẽ gật đầu: "Khả năng này rất lớn. Dấu vết đánh nhau để lại nơi này, loài thú chiếm đa số. Hoặc là bị linh thú công kích, hoặc là có người thao tác sau lưng."

Thành trì hủy diệt, cũng không phải quan trọng nhất. Hai người chân chính lo lắng là, những linh thú đã từng công kích thành trì liệu có còn ở đây hay không. Nếu vẫn còn tồn tại trong không gian thí luyện, hoặc là đột nhiên xuất hiện ở vùng đất Thần Di, vậy sẽ mang tính chất hủy diệt cả đội bọn họ.

"Chúng ta không đến mức xui xẻo vậy chứ?" Khương Ly cười trừ nhìn Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca 'ừm' một tiếng, an ủi nói: "Vận khí của ta hẳn là không tệ lắm."

Khương Ly hít vào một hơi, nói :"Tóm lại là thông tri cho bọn họ chú ý tình huống xung quanh mình, tranh thủ thời gian tìm lệnh bài rồi rời khỏi đây, mới đảm bảo được. Ta không muốn bị những linh thú cường đại đó làm nhục đâu."


"Ta cũng thế." Mộ Khinh Ca nói xong, truyền ra ngoài manh mối mình vừa phát hiện.

Biết nơi này từng có trận đại chiến kịch liệt. Hơn nữa không xác định yêu thú từng hủy diệt thành trì có còn ở đây hay không, tâm mọi người đều treo cao, yên lặng nhanh chóng tìm kiếm lệnh bài.

"Nơi này không phải khu vực an toàn sao?" Triệu Nam Tinh đi tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, đưa lệnh bài mình vừa tìm được trong phế tích cho Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca nhận lấy lệnh bài, nhàn nhạt nói: "An toàn, chỉ là tương đối mà thôi. Huyết Ma cốc và rừng Ngô Đồng cũng thuộc về khu an toàn, nhưng nếu thực lực vô dụng hay là xui xẻo, thì đều có khả năng bỏ mạng như nhau."

Triệu Nam Tinh nhớ lại tràng cảnh trước đó, đúng là như thế.

Hắn gật đầu, xoay người rời đi, lại tiếp tục công việc tìm kiếm.

Mộ Khinh Ca đứng ở nơi phế tích nhìn ra xa tháp cao ở trung tâm thành trì. Đột nhiên nói: "Chúng ta tới tháp trung tâm nhìn xem."


Khương Ly không ý kiến, đi theo Mộ Khinh Ca tới tháp cao.

Dần đến gần, các nàng mới phát hiện, tháp cao còn cao hơn, lớn hơn các nàng tưởng.

Một đường thẳng tắp dài nhỏ, xông thẳng tận trời, chừng mấy trăm trượng.

Hơn nữa quanh thân tòa tháp đều có đài nhìn xa, chỉ là bị gió hoa hủy hoại chỉ còn ít dấu vết. Tầng đầu tiên ở tháp chiếm diện tích chừng ngàn mẫu.

Mộ Khinh Ca đứng dưới tháp, ngửa đầu nhìn lên thân tháp.

Lấy góc nhìn của nàng, cư nhiên không thể nhìn lên được đỉnh tháp. Nàng thì thầm: "Ta vốn tưởng tòa tháp này là biểu tượng cho thành trì, mang tính trang trí. Nhưng đến gần mới phát hiện, nó chắc là nơi ở của người cầm quyền lúc ấy. Đứng ở đỉnh tháp, hẳn là có thể nhìn xuống tòa thành do hắn thống trị."

"Tháp cao này có thể trải qua đại chiến mà không bị sập. Trình độ cứng rắn chắc chắn là mạnh hơn nhiều những kiến trúc bên ngoài." Khương Ly cũng nói.


Mộ Khinh Ca gật đầu. Nàng nói với Khương Ly: "Đi, vào xem."

Hai người đi tới cửa vào tháp cao.

Vốn là cửa lớn hùng vĩ, hiện giờ chỉ còn lại có khung cửa.

Hai người tiến vào trong, phảng phất như đặt mình vào cung điện trống trải. Cung điện xoắn ốc đi lên, có thể chứa vô số người. Trên đỉnh dường như câu thông với trời, có thể nhìn thấy màu sắc tầng mây.

Đột nhiên, toàn thân hai người chấn động, theo bản năng nhìn thoáng qua nhau, đều thấy được ánh nhìn kinh hãi trong mắt họ.

"Linh khí nơi này thật sung túc!" Khương Ly khiếp sợ nói.

Mộ Khinh Ca dời mắt dừng lên vách tường, nói: "Chắc là tác dụng của những tảng đá này. Vật liệu đá xây nên kiến trúc, ẩn chứa linh lực, so với bên ngoài không biết mạnh hơn bao nhiêu."

Mộ Khinh Ca mím môi, nói với Khương Ly: "Ta cảm giác đây hẳn là thứ tốt hiếm có."
Khương Ly liếc trắng mắt, hỏi: "Ngươi định đánh chủ ý quỷ gì đấy?"

Mộ Khinh Ca câu môi nở nụ cười: "Hòn đá chứa linh khí sung túc, hấp thu lúc linh lực khô kiệt, mạnh hơn rất nhiều so với dùng đan dược khôi phục linh lực. Hơn nữa, nếu tu luyện ở đây, cũng có thể đạt được hiệu quả làm ít công to. Suy nghĩ của ta rất đơn giản, so với để lại lãng phí, thì chi bằng ta mang nó..."

Ầm ầm ầm!!!

Mộ Khinh Ca còn chưa nói xong, dưới mặt đất bỗng run rẩy chấn động. Phảng phất như có thiên quân vạn mã lao nhanh qua, hướng đến bọn họ.

Mộ Khinh Ca dừng lại không nói, hai người cùng nhìn xuống mặt đất run rẩy không ngừng dưới chân.

Nháy mắt các nàng lao ra khỏi tháp, đứng ở khoảnh sân ngoài tháp, mới phát hiện toàn bộ vùng đất Thần Di đều run rẩy. Bọn Triệu Nam Tinh cũng đều đại kinh thất sắc đứng tại chỗ, bất ngờ nhìn một màn phát sinh.
"Là động đất? Hay là cái gì?" Khương Ly vội la lên.

Mộ Khinh Ca ngưng mắt lại, lớn tiếng hô với mọi người: "Mọi người nhanh chóng tập kết tới tháp cao."

Thanh âm của nàng, như hải đăng soi sáng giữa biển rộng.

Không có bất kỳ do dự, hành động đầu tiên là Long Nha Vệ, Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi cũng mang theo người mình, đuổi sát đến.

Nhìn những bóng người không ngừng tới chỗ mình, đôi mắt Mộ Khinh Ca phiếm ra một tia ngưng trọng, giải thích với Khương Ly: "Vô luận là gì, tháp cao này có thể sừng sững không ngã, vậy nói lên là nó an toàn. Chúng ta ở đây, an toàn hơn nhiều so với bên ngoài."

Khương Ly nháy mắt hiểu ra. Đồng thời, khiếp sợ nhìn về phía Mộ Khinh Ca, trong lòng bội phục.

Bình thường gặp tình huống này, không phải nên phản ứng tự hỏi đã xảy ra chuyện gì sao? Mộ Khinh Ca lại có thể nhanh chóng tìm ra phương pháp ứng đối khi chuyện đột phát xảy ra.
Năng lực phản ứng của nàng, khiến Khương Ly hổ thẹn không bằng.

Rất nhanh, tất cả mọi người đều tới tháp cao.

Mộ Khinh Ca dẫn bọn họ tiến vào tháp cao, không ngoài ý muốn khi thấy bọn họ đều bị linh khí sung túc nơi này làm cho chấn động.

Không kịp ngẫm nghĩ, thanh âm thiên quân vạn mã bên ngoài đã càng gần hơn.

Mộ Khinh Ca đi tới cửa sổ, nhìn ra ngoài. Người còn lại, cũng đều nhất nhất noi theo.

Khi tất cả mọi người đều đứng ở cửa sổ nhìn ra, một màn khủng bố đã xảy đến...

Một đám linh thú không biết xuất hiện từ đâu, dữ tợn phóng tới vùng đất Thần Di. Quỷ dị nhất là, linh thú này không phải thực thể, mà là thân thể hư ảo.

Những bức tường đổ bị tàn phá, thành thị phế tích bị vùi lập cũng nhanh chóng khôi phục 'nguyên dạng'. Vô số bóng người lao ra từ kiến trúc, chiến đấu với những yêu thú đó.
Ở trước mắt Mộ Khinh Ca, phảng phất tái hiện lại một cuộc chiến tranh tàn khốc.

Những người ăn mặc y phục cổ xưa, hăng hái chiến đấu những linh thú đó. Diện mạo của những linh thú đó cực kỳ dữ tợn, thể tích khổng lồ, so sánh với linh thú hiện tại bây giờ, quả thực như mèo nhỏ ngoan ngoãn.

Đánh vỡ giới hạn thời không, bọn Mộ Khinh Ca tận mắt chứng kiến chiến tranh ngày đó.

Lúc này, không có ai nghĩ xem vì sao tháp cao không trở lại ảo tưởng, mà là bị chiến tranh thảm khốc hấp dẫn.

"Là thứ gì, ký lục ghi chép lại cuộc chiến từng xảy ra sao?" Khương Ly thì thào.

Mộ Khinh Ca mím môi không nói, nàng tổng cảm thấy đây không phải là ký lục truyền tải hình ảnh đơn giản như vậy. Nếu không bọn họ đã không cảm nhận được mặt đất run rẩy chấn động.

Ảo giác tới nhanh, đi cũng nhanh.
Chỉ qua một lát, ảo giác về linh thú và con người đã biến mất không thấy, thành trì quay trở về bộ dạng tàn phá. Người trong tháp cao đều xem đến kinh hãi, không ít người đã đổ mồ hôi ướt nhẹp.

Cảm giác chân thật này, giống như bọn họ đã lạc vào cảnh đó. Người bị linh thú chộp thành thịt nát, chính là bọn họ.

"Kết thúc chưa?" Phượng Vu Phi lau mồ hôi lạnh trên trán, thì thào.

Mộ Khinh Ca thu hồi tầm mắt, xoay người nói với mọi người: "Hiện tại ở đây nghỉ ngơi chút đi."

Mọi người không phản đối. Vừa mới gặp ảo giác, đúng là cần nghỉ ngơi một chút.

Không gian tầng chót trong tháp cao rất lớn. Mọi người ngồi xuống mà hoàn toàn không có vẻ chen chúc.

Chờ bọn họ nghỉ ngơi tốt, Mộ Khinh Ca phân phó Long Nha Vệ cạy những tảng đá lớn trên tường xuống, chồng chất lại.
Khương Ly nhìn thấy tảng đá bị chất thành ngọn núi nhỏ, cạn lời: "Ngươi có cần khoa trương vậy không?"

Mộ Khinh Ca bình thản nói: "Ta rất nghèo. Đồ tốt như vậy, sao có thể bỏ lỡ? Hơn nữa ở đây nhiều như vậy, ta mang đi một ít thì có làm sao?"

Khương Ly bất đắc dĩ lắc đầu.

Có trải qua lúc trước, mọi người coi tháp cao là cứ điểm. Nghỉ ngơi đủ thì ra ngoài tìm lệnh bài, mệt mỏi thì trở về giúp Mộ Khinh Ca cạy linh thạch. Cạy cạy, cư nhiên linh lực đều khôi phục.

Bọn họ đã biết chỗ tốt của linh thạch, từng người đều bắt đầu tự cạy cho mình một ít.

Đối với chuyện này, Mộ Khinh Ca không dị nghị. Đồ vật ở đây vốn không phải của nàng, nàng không có khả năng mang đi nhiều như vậy, những người khác cũng đều cần.

Rất nhanh, vách tường dưới tầng chót đã trở nên gồ ghề. Linh thạch bị cạy đặt trước mặt Mộ Khinh Ca, chừng mười mấy vạn khối.
Long Nha Vệ tiếp tục lên tầng hai cạy. Trải qua thêm một lần ảo giác thú triều, Mộ Khinh Ca đã tích lũy số lượng linh thạch lên tới hai mươi lăm vạn khối.

Mà lệnh bài bọn họ tìm được, cũng lên tới bốn mươi hai tấm.