Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 545: Lâm Phong ra tay




Những lời của Lâm Phong vừa rồi nói với lão nhị của Hoắc gia thì không thể nghi ngờ là nó rất chói tai, nhưng ở trong tai của những người khác trong Hoắc gia thì cũng không hoàn toàn như vậy, Lâm Phong vừa rồi hắn đã cứu người của Hoắc gia bọn họ.

Nhưng mà người mà thờ ơ với người trong gia tộc của mình lại chính là lão nhị của Hoắc gia, vào thời điểm Lâm Phong cứu người của Hoắc gia không ngờ hắn lại ném đá xuống giếng, đẩy Lâm Phong ra, nói Lâm Phong chính là người mà Viên Liệt muốn tìm, như thế không phải là muốn hại chết Lâm Phong hay sao?

- Có loại người nhà như nhị thúc, ta cảm thấy bị sỉ nhục.

Hoắc Thi Vận lạnh lùng nhìn nhị thúc của nàng nói.

Cảm nhận thấy ánh mắt của những người trong Hoắc gia cũng nhìn mình không thiện cảm, ánh mắt Hoắc lão nhị cứng đờ, sắc mặt trở nên rất khó coi.

- Ta nói có gì không sai, người này cách đây không lâu vẫn cùng với cháu gái Thi Vận sống với nhau cùng một phòng, không biết là đã làm ra những sự tình gì nữa, mà Thi Vận lại ăn mặc xinh đẹp đến mê hoặc người như thế, cũng không biết có phải là để cho người này nhìn hay không, nói ra những chuyện này ta cũng thật đau lòng, nhưng ta thật không đành lòng nhìn người của Hoắc gia bị chết oan uổng.

Hoắc lão nhị lại bổ sung thêm, dường như là hắn cũng chỉ suy nghĩ vì Hoắc gia mà thôi.

- Được, tốt lắm.

Ánh mắt Viên Liệt rét lạnh nhìn Lâm Phong, sát khí càng ngày càng nồng đậm.

- Ngươi cũng thật là to gan, ngay cả con gái huynh trưởng Viên Đồng của ta mà ngươi cũng dám nhòm ngó đến, ngươi chỉ là một tên Huyền Vũ cảnh tầng một, xem ra người thật sự chán sống rồi.

Viên Liệt sử dụng thiên nhãn nhìn trộm tu vi của Lâm Phong, nhìn thấy Lâm Phong mới chỉ là thực lực Huyền Vũ cảnh tầng một, lập tức hắn liên tục cười lạnh nhạt, Lâm Phong này, đích thực là chán sống, muốn tìm đường chết.

Viên Đồng là ai, thực ra ta cũng chưa từng nghe qua, tuy nhiên ngươi vừa mở miệng ra là huynh trưởng Viên Đồng, ngươi đúng là một con chó đấy, một con chó đang cắn càn.

Lâm Phong thản nhiên lên tiếng châm chọc khiến cho đôi mắt Viên Liệt cứng đờ, Lâm Phong lại dám nói hắn là chó, là súc sinh.

Hơn nữa, Lâm Phong lại vẫn dám nói Viên Đồng là ai, hắn chưa từng nghe nói qua.

Lâm Phong, ở đây chỉ có việc của Hoắc gia ta và Viên gia, không có việc của ngươi, ngươi mau đi đi.

Ánh mắt của Hoắc Thi Vận chợt lóe lên, nhìn Lâm Phong hống hách kiêu ngạo ngông cuồng như vậy, trong lòng nàng không khỏi lo lắng, Lâm Phong đây là đang chọc giận Viên Liệt, đúng là tự tìm đường chết.

- Đi, đi, chạy đi đâu?

Viên Liệt lạnh lùng cười nói:

- Ta muốn nhìn xem tiểu thư Thi Vận, xem lý do như thế nào mà lại làm cho ngươi, ngay cả huynh trưởng Viên Đồng, ngươi cũng có thể quên được.

Ý lạnh trên người Viên Liệt phóng thích ra, áp lên trên người Lâm Phong.

- Để cho ta nhìn xem xem, ngươi là phế vật cỡ nào? Để cho tiểu thư Thi Vận thấy rõ ràng, nàng đã sai lầm như thế nào, để xem ngươi ở trước mặt ta hèn mọn đến cỡ nào, lại càng không cần phải nói ở trước mặt huynh trưởng Viên Đổng ta.

Viên Liệt dứt lời, hàn ý trên thân người của hắn phóng thích ra, chưởng lực âm hàn lượn lờ, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một dòng khí màu trắng rét lạnh, thực sự rất lạnh.

- Viên Liệt, người nghĩ sai rồi, ta với hắn chẳng qua hôm nay mới quen biết nhau, ta làm sao mà có thể thích hắn được.

Thân hình Hoắc Thi Vận chợt lóe xuống chắn ngay trước mặt Lâm Phong, điều này làm cho mọi người càng thêm khẳng định rằng Hoắc Thi Vận thích Lâm Phong, xem ra người mà Hoắc Thi Vận thích nhất định là Lâm Phong rồi, cho nên nàng đã sử sự như thế, đem thân mình che ở trước mặt Lâm Phong.

Đáng tiếc là, Hoắc Thi Vận chỉ sợ là không có cách nào để cứu Lâm Phong, chỉ có thể trách người mà nàng thích thì thực lực lại không đủ mạnh, đừng có nói là bảo vệ nàng, mà ở trước mặt những nhân tài của Viên gia, chỉ sợ là muốn bảo vệ mình cũng không nổi.

- Nghĩ sai à?

Viên Liệt cười lạnh lùng:

- Ta đây thà rằng giết nhầm cũng không thể buông tha cho hắn được.

Ánh mắt của Hoắc Thi Vận cứng ngắc ngay tại đó, lập tức nàng cắn răng lại mà nói:

- Ngươi không cần phải làm khó cho những người khác, ta đi với ngươi, ta sẽ đi đến Viên gia với ngươi ngay bây giờ.

- Vận tiểu thư, cần sớm biết phải nên như thế, tuy nhiên, chờ ta giết xong người này ta sẽ nói sau.

Viên Liệt âm trầm nói, Hoắc Thi Vận càng bênh vực Lâm Phong, thì hắn lại càng phải giết.

Hoắc Thi Vận vẫn đứng che ở trước mặt Lâm Phong, không chịu lui đi, ánh mắt rét lạnh.

Tuy nhiên vào lúc đó, một bàn tay khoác lên vai nàng, khiến cho thân thể của nàng hơi hơi rung động.

- Để chứng minh là ánh mắt của nàng cũng không tệ lắm, hãy lại đây với ta.

Lâm Phong vui vẻ nói đùa, khiến cho trong lòng Hoắc Thi Vận run lên, đến với hắn ư?

Chẳng lẽ là Lâm Phong thật sự còn có thể đối phó với Viên Liệt hay sao?

Đích xác đấy, dựa trên thực lực hàn khí trên thân người của Lâm Phong bức bách ra, thì không chừng hắn có thể đối phó được với Viên Liệt cũng nên.

- Để ta giúp nàng.

Lâm Phong nhẹ nhàng nói lại một lần nữa rồi lập tức nắm lấy cánh tay của nàng, hắn kéo Hoắc Thi Vận đến phía sau lưng hắn.

Hoắc Thi Vận nương theo động tác của Lâm Phong, đến đứng ở phía sau của Lâm Phong, nàng nhìn bước chân của Lâm Phong đang chậm rãi bước ra.

- Kỳ thực, đối với Hoắc gia và Viên gia mà nói, ta chỉ có thể coi như là người ngoài, ngoại trừ Thi Vận của Hoắc gia ra, thì ta cũng không quen ai, thậm chí ta còn cảm thấy chán ghét mấy người.

Lâm Phong đi về hướng Viên Liệt, chậm rãi mở miệng nói:

- Việc Viên gia và Hoắc gia, không có quan hệ gì tới ta, nhưng ngươi lại muốn cuốn ta vào, vậy thì ta đây liền nhập cuộc, giờ đây, hiện tại ngươi có thể thấy rõ ràng, ánh mắt Thi Vận như thế nào.

Lâm Phong đi từng bước một về phía trước, giọng nói đầy vẻ thản nhiên va tự tin.

Viên Liệt, hắn thật sự suy nghĩ mãi mà không hiểu được, một tên Huyền Vũ cảnh tầng một đang đối mặt với hắn, sao lại có thể tự nhiên như vậy, thậm chí không có một chút sợ hãi nào.

- Ta đương nhiên là sẽ phải nhìn cho rõ ràng và cũng sẽ để cho người của Hoắc gia và tất cả mọi người ở đây thấy rõ ràng, tiểu thư Thi Vận đã lựa chọn một người yếu ớt như thế nào.

Viên Liệt nâng bàn tay lên, chưởng lực cửu âm vận chuyển, sương mù màu trắng rét lạnh bốc lên từ trong lòng bàn tay của hắn, nó rất lạnh lại phát ra tiếng vang hít hà hít hà rất nhỏ, Viên Liệt phỉ nhổ xung quanh lòng bàn tay, không gian gần như cũng ngưng tụ lại, xuất hiện thành những giọt mưa, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.

Thực lực Huyền Vũ cảnh tầng bốn phát ra cửu âm chưởng lực, quả nhiên thật là khủng bố.

Đám người nhìn bước chân vẫn đang bước đi của Lâm Phong, âm thầm cảm thấy đáng tiếc, Lâm Phong, thực lực Huyền Vũ cảnh tầng một, làm sao có thể ngăn cản được cửu âm chưởng lực, chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

- Chết đi.

Thân thể Viên Liệt run lên bắn nhanh về phía Lâm Phong, chưởng lực cửu âm xuất lộ ra đánh mạnh về phía Lâm Phong, chỉ cần một chưởng này cũng đủ để giết chết Lâm Phong rồi.

- Không nhìn được.

Lâm Phong lạnh lùng quát lên, hắn bước lên một bước, mặt đất sụp xuống vỡ vụn ở dưới chân hắn, trên người của hắn đột ngột sinh ra một cỗ khí nóng cháy, cháy điên cuồng, cháy rừng rực, nóng cháy đến cực hạn.

Ầm!

Xuy xuy!

Hai luồng chưởng lực hùng mạnh điên cuồng va chạm vào nhau, thân thể Viên Liệt lập tức bị cứng đờ ra, cửu âm chưởng lực lập tức bị khắc chế, một luồng khí cực kỳ nóng bỏng cháy thành một ngọn lửa theo cánh tay của hắn mà phóng ngược lên, đốt cháy kinh mạch trên cánh tay của hắn.

A…!

Một tiếng kêu đau đớn thê thảm từ trong miệng Viên Liệt truyền ra, chỉ thấy thân thể của hắn kịch liệt lui nhanh về phía sau, toàn bộ một cánh tay bị nóng đỏ lên, cửu âm hàn khí toàn bộ đã bị mai một.

- Làm sao có thể? Điều này làm sao có thể sảy ra?

Trong đôi mắt Viên Liệt tràn đầy nỗi nghi ngờ không thể giài thích được, một chưởng kia của Lâm Phong là cực hạn dương, đã hoàn toàn khắc chế chưởng lực cửu âm của hắn.

Mà cửu âm công pháp của Viên gia, kể cả Cửu Dương công pháp của Hoắc gia, hắn cũng không sợ, làm sao lại có thể bị chưởng lực của Lâm Phong khắc chế như vậy, hơn nữa, một chưởng này của Lâm Phong khi phát ra cũng giống như hắn, thực lực Huyền Vũ cảnh tầng bốn.

Thái dương công pháp, Đại Nhật Phần Thiên Kinh, chí cương, chí dương, sao lại không có thể khắc chế chưởng lực cửu âm.

Tất cả những người khác đều ngơ ngẩn cả người, làm sao có thể như thế, làm sao mà Lâm Phong chỉ dùng có một chưởng mà đã đánh bay Viên Liệt ra ngoài, tình huống này đối với trong tưởng tượng của bọn họ hoàn toàn tương phản.

Hơn nữa, lúc này hình như Lâm Phong còn chưa có ý định bỏ qua.

Chỉ thấy bước chân của Lâm Phong bước lên, trên người của hắn đột ngột xuất hiện một ngọn lửa sáng rực bao phủ toàn bộ thân thể của hắn, lúc này dường như Lâm Phong đang hoàn toàn được tắm trong ánh sáng mặt trời.

Thân thể vọt lên không, trên hư không ánh sáng mặt trời chiếu rọi trên người Lâm Phong, một ngọn lửa chí cương chí dương nóng cháy càng ngày càng rực rỡ chiếu sáng lên thân thể của Lâm Phong, thân thể của hắn ép xuống, trực tiếp lại một chưởng nữa mãnh liệt oanh kích về phía Viên Liệt

Viên Liệt ngẩng đầu lên, nhìn trên hư không thấy thân thể của Lâm Phong ép xuống, chỉ thấy lúc này Lâm Phong vô cùng chói lóa mắt, không thể địch nổi, cái cỗ khí chất này so sánh với cỗ khí chất vừa rồi, có thể nói là lột xác.

- Ngươi dám.

Trong lúc vội vã hắn đưa tay ra, đó là một đạo cửu âm chưởng lực đã bị thương, dùng đạo chưởng lực đã bị thương cố gắng chống đỡ.

Ầm, ầm!

Song chưởng đụng vào nhau, lực lượng dương hỏa nóng cháy rừng rực kinh khủng theo cánh tay của Viên Liệt đi lên, ánh sáng của ngọn lửa mãnh liệt lưu chuyển trên người của Viên Liệt, từ trên áp bách xuống khiến cho mặt đất sụp xuống, hai chân của Viên Liệt trực tiếp chìm ngập vào trong lòng đất.

- Ngươi như thế này mà nói chứng minh nhãn quang của Thi Vận kém hay sao?

Lâm Phong lạnh nhạt nói, hắn giống như thiên thần hạ xuống trần, chưởng lực vẫn dính cùng một chỗ với bàn tay của Viên Liệt, hắn lại hơi hơi dùng sức, thân thể lại một lần nữa áp xuống, khiến cho thân thể Viên Liệt không ngừng chìm sâu vào lòng đất, sắc mặt thì trắng bệch.

- Nếu như ngươi muốn giết ta, hãy còn phải cố gắng nhiều lắm.

Một ngọn lửa thái dương đáng sợ thiêu đốt trên người Lâm Phong.

- Ngươi dám.

Dường như là cảm nhận được lực lượng đáng sợ này, sắc mặt Viên Liệt biến đối ghê gớm, hắn gầm lên thành tiếng.

Nhưng ở trên khóe miệng của Lâm Phong thì lại chỉ có một nụ cười lạnh như băng, hắn thì có cái gì mà hắn không dám chứ.

Ngọn lửa đáng sợ tiếp tục chiếu nghiêng xuống, chỉ có trong nháy mắt, Viên Liệt đã bị ngọn lừa bao phủ, thiêu cháy.