Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 546: Lấy Oán Trả Ơn




Viên Liệt, dưới một kích của Lâm Phong đã trờ thành một người lửa, đã bị thiêu đốt trong ngọn lửa.

Đám người kia khiếp sợ nhìn cảnh tượng xuất hiện ở trước mắt, trong lòng đều rất run sợ, Viên Liệt, rất thiên tài.

Vì sao lại xuất hiện thanh niên này, rõ ràng chỉ có Huyền Vũ cảnh tầng một, lại lấy thực lực mãnh liệt áp chế Viên Liệt, giống như thần lửa từ trên trời giáng xuống, uy vũ hống hách, cả người đều tắm trong lửa, hống hách vô cùng.

Người của Viên gia đều ngẩn cả ra, tại sao lại có thể như thế, Hoắc gia, lại vẫn có thanh niên có thể đánh bại được Viên Liệt, hơn nữa, dám động thủ giết chết Viên Liệt.

Toàn bộ người trong Hoắc gia đều vô cùng khiếp sợ, người thanh niên vừa rồi đã được Lâm Phong cứu kia, sắc mặt ửng hồng, hắn kích động vô cùng, nếu hắn cũng có được loại sức mạnh như thế này thì sao só thể khiến cho Hoắc gia, khiến cho Thi Vận bị khi nhục, xem ra hắn thực sự không xứng với Thi Vận, Lâm Phong, tên này mới có tư cách.

- Hắn che dấu thực lực.

Bống nhiên anh em Hoắc Cửu Dương và Hoắc Vân trong lòng đều run lên, rất hiển nhiên là Lâm Phong che dấu thực lực tu vi, rõ ràng là hắn có chiến lực của Huyền Vũ cảnh tầng bốn, làm sao lại có thể chỉ có Huyền Vũ cảnh tầng một, Lâm Phong nhất định là có tu luyện bí pháp gì đó làm cho bọn họ nhìn nhầm, hắn đã đem tu vi của mình che dấu đi.

- Hắn làm sao lại có thể mạnh như vậy.

Săc mặt Hoắc Vân cứng ngắc thật khó coi, ả vẫn rất xấu hổ và nhục nhã trước mặt Lâm Phong, thậm chí đã từng muốn ra tay với Lâm Phong, nhưng giờ phút này, khi thấy Lâm Phong đã hoàn toàn áp chế Viên Liệt thì nàng biết, nàng không phải là đối thủ của Lâm Phong, nếu lấy thực lực của Lâm Phong đang tỏa ra trong lúc này thì hoàn toàn có thể dễ dàng giết chết nàng.

- Ngươi dám động thù, ngươi thật không sợ gặp phải Viên Đồng trả thù sao?

Viên Liệt mãnh liệt quát ra một tiếng chói tai, cả người hắn đang bốc cháy lên, rất thống khổ, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn nhất đinh sẽ bị ngọn lửa đốt cháy, nguyên lực hết, tất sẽ chết.

- Ta nói rồi, Viên Đồng, ta chưa từng nghe qua.

Từ trong miệng Lâm Phong thốt ra một giọng nói rất hống hách, thân thể hắn lại một lần nữa tiếp tục ép xuống, tiếng vang ầm ầm truyền ra, mặt đất lại tiếp tục nứt ra, toàn bộ một nửa người của Viên Liệt đã bị chôn trong lòng đất.

- Bỏ Viên Liệt ra.

Lúc này người của Viên gia lao đến, một đám khí chân nguyên bùng ra, nếu cứ tiếp tục như thế này Viên Liệt sẽ bị Lâm Phong giết chết.

- Cút!

Lâm Phong mở miệng ra, một ngọn lửa chân nguyên lực từ trong miệng của hắn phun ra nhưng lại hóa ra những ngọn hỏa xà cuồng bạo múa may trong hư không, toàn bộ đều nóng cháy, đều là thiêu đốt, đốt giết hết tất cả.

A…!

Chỉ trong nháy mắt có mấy người đã bị ngọn lửa này bao phủ, thân thể trong nháy mắt cháy lên, chân nguyên lực không chống cự được, trên người trực tiếp bị đốt cháy, vô cùng thống khổ.

- Ngươi có thể biết tu vi của Viên Đồng, ông ta là cường nhân Huyền Vũ cảnh tầng sáu, sắp tham gia đại hội Tuyết Vực, đây là ngươi đang muốn chết, hiện nay dừng lại hãy còn kịp.

Viên Liệt giống như là đang phát điên hét lên liên tục, nếu cứ tiếp tục như vậy hắn nhất định sẽ chết, sự sợ hãi đang không ngừng lan tràn ra, hắn thật không ngờ hôm nay đến Hoắc gia lại gặp phải Lâm Phong, một cường nhân hống hách đến loại này, khhông những chỉ có thực lực mạnh hơn hắn, hơn nữa còn dám động thủ giết hắn, giết người của Viên gia.

- Quên nói cho ngươi biết, ta cũng đi tham dự đại hội Tuyết Vực đấy.

Một giọng nói chui vào trong tai của Viên Liệt, Viên Liệt ngẩng đầu lên, chỉ thấy khóe miệng của Lâm Phong chứa một nụ cười lạnh như băng, nụ cười sát phạt, hắn thì thào nói nhỏ:

- Cho nên, tham dự đại hội Tuyết Vực thì có gì đáng để ngươi khoe khoang, để ngươi kiêu ngạo, chết đi.

Giọng nói thốt ra, vô cùng vô tận lửa thái dương hạ xuống trên người của Lâm Phong, rồi lập tức theo thân thể của Lâm Phong áp lên trên người của Viên Liệt, tiếng lửa cháy ong ong truyền ra, cuối cùng Viên Liệt không còn chống đỡ được nữa, chân nguyên lực cuối cũng không còn ngăn được lửa thái dương.

A…!

Tiếng kêu thê thảm phát ra từ trong miệng của Viên Liệt, vô cùng thống khổ bao quanh hắn, dày vò hắn.

- Ngươi xem mạng người như cỏ rác, ta cũng xem mạng của ngươi như chó lợn.

Lâm Phong khẽ quát, bàn tay nâng lên lại lập tức đột nhiên hạ xuống, một tiếng vang ầm ầm truyền ra, cả người Viên Liệt đã trở thành một ngọn lửa trực tiếp chìm vào trong lòng đất, biến mất không còn thấy gì nữa, chỉ còn có tiếng kêu thảm thiết từ trong lòng đất truyền ra.

Trên mặt đất, xuất hiện một cái hố thật lớn, nhìn thấy mà ghê cả người.

Sau một lúc lâu tiếng kêu hoàn toàn không còn nữa, Lâm Phong đứng trên mặt đất, ngọn lửa vẫn như trước sáng rực ở trên người không ngừng lưu chuyển, ánh hào quang thái dương không ngừng chiếu rọi trên người của hắn vô cùng chói lọi, ánh sáng lóa mắt, hắn giống như là con trai của mặt trời, được mặt trời yêu thương sủng ái.

- Thật đáng sợ.

Trong lòng đám người rung động đến tột đỉnh, vừa rồi Viên Liệt tới Hoắc gia đã hống hách bừa bãi đến bực nào, nói giết ai thì giết, nhưng Lâm Phong xuất hiện, chấm dứt lực lượng bá đạo gạt bỏ hắn, không thể ngăn cản.

Nhìn người thanh niên còn đang đứng trên mặt đất kia, bọn họ giống như là còn đang trong cơn mê, quá mức khiếp sợ, giống như là vừa trải qua một cơn ác mộng.

- Phù.ù…!

Dường như qua thật lâu sau mới có được một tiếng thở bật ra, đám người đó nhìn Lâm Phong chằm chằm, đôi mắt không ngừng chuyển động, Lâm Phong lần này giết chết Viên Liệt nhất định sẽ chọc giận Viên gia, chỉ sợ rằng rất nhanh Viên Đồng sẽ đến giết bọn họ.

Đến lúc đó Hoắc gia, ai có thể đủ để chống đỡ lực lượng hống hách hùng mạnh của Viên Đồng.

-Ngươi giết người Viên gia ta, ngươi giết Viên Liệt,

Viên Đồng nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn.

Một thân ảnh với cánh tay vừa rồi bị Lâm Phong đốt cháy, giờ phút này ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Phong chằm chằm, Lâm Phong, người này nhất định phải chết mới có thể giải được mối hận trong lòng của Viên gia, người Viên gia phải chém hắn thành trăm mảnh.

- Có lẽ như thế, nhưng ít ra là ngươi không được nhìn thấy rồi.

Lâm Phong quát to, bàn tay rung lên, lập tức một dòng lửa mặt trời bùng ra trực tiếp bao phủ thân thể của hắn, ngọn lửa giống như tằm ăn lên, cuối cùng nuốt cả người hắn vào trong giữa ngọn lửa.

Giết, Lâm Phong, giết người Viên gia, giống như vừa rồi Viên Liệt giết người của Hoắc gia.

Đám người của Hoắc gia tay nắm chặt thành nắm đấm, những thanh niên này cảm giác như khí huyết đang sôi trào, đây mới là điều mà họ muốn nhìn thấy, đáng tiếc, Lâm Phong không phải là người của Hoắc gia bọn họ, nếu như Lâm Phong là người của Hoắc gia thì thật tốt, hắn sẽ giết sạch bọn súc sinh Viên gia.

Tuy nhiên lại cũng có những ánh mắt không tốt nhìn Lâm Phong, đó chính là hai người, Hoắc lão nhị và Hoắc Vân.

- Đủ rồi.

Lúc này Hoắc lão nhị cũng không còn chịu đựng được nữa, lão ta quát to lên một tiếng.

Lâm Phong chậm rãi xoay người lại nhìn về phía Hoắc lão nhị, lạnh lùng nói:

- Là ngươi đang nói chuyện với ta?

- Không phải nói chuyện với ngươi thì ta nói chuyện với ai, ngươi giết người của Viên gia, Viên gia đến báo thù ngươi có chịu trách nhiệm được không?

Hoắc lão nhị căm tức nhin Lâm Phong, Lâm Phong bá đạo như thế, Viên Đồng đánh tới đây, bọn họ ai có thể ngăn cản được.

- Ta giết người của Viên gia, liên quan gì đến ngươi, cũng không liên quan gì đến Hoắc gia nhà ngươi.

Lâm Phong lạnh lùng nói.

- Ngươi là ngưới cầm lái của Hoắc gia, nhìn thấy người trong gia tộc bị giết, ta đã giết đối thủ của ngươi vậy mà ngươi lại quát lên với ta, thật là buồn cười, buồn cười đến cực điểm.

Ánh mắt mọi người trong Hoắc gia cũng đều nhìn cứng cả vào đó, nhị gia của bọn họ đúng là đã quát Lâm Phong, vừa rồi Lâm Phong đã ra tay chính là vì ngăn cản Viên Liệt giết người của Hoắc gia.

- Ngươi thì biết cái gì, thực lực Viên Đồng mạnh mẽ ai có thể chống đỡ nổi, ngươi sao lại lại đây hại chểt người của Hoắc gia ta, ngươi muốn chết thì ngươi tự đi tìm đường mà chết, sao lại làm liên lụy đến người của Hoắc gia.

Hoắc Vân bước ra, chỉ tay vào Lâm Phong quát lớn, ả giống như một người đàn bà chanh chua, rất chanh chua.

Lâm Phong mỉm cười lạnh nhạt nói:

- Xem ra ta cũng phải giống như người của Hoắc gia các ngươi, nhìn người của gia tộc mình bị giết chết một cách nhục nhã thì mới đúng.

Lâm Phong châm chọc nói khiến cho mọi người trong Hoắc gia ánh mắt đều cứng ngắc lại, nghe ý tứ của Hoắc Vân thì hình như đúng là như thế, hẳn là để cho Viên Liệt làm nhục một đám người của Hoắc gia, sau đó giết đi một đám cũng không được ngăn cản.

- Vậy cũng không có quan hệ gì đến ngươi.

Hoắc Vân nhìn thấy rất nhiều người nhìn mình chằm chằm thì sắc mặt trở nên rất khó coi.

- Là không có quan hệ gì tới ta, nhưng ta giết người thì có quan hệ gì tới ngươi, ta giết người của Viên gia chỉ là vì Thi Vận mà thôi, ngươi cho là ta là vì người của Hoắc gia hay là vì ngươi, ngay cả ngươi mà cũng muốn?

Lâm Phong thấp giọng nói trong giọng nói mang theo mấy phần châm chọc.

Sắc mặt Hoắc Vân bỗng nhiên âm trầm nói:

- Một khi đã như vậy thì ngươi cút ngay đi, cút ngay đến Viên gia mà nhận tội.

- Vì loại người như ngươi ta đi Viên gia nhận tội sao?

Lâm Phong có cảm giác giống như một con tinh tinh.

Hoắc Vân xoay người lại nhìn về phía Hoắc Cửu Dương, nói:

- Đại bá theo cách nhìn của cháu, bắt ngay lấy người này, sau đó mang đến Viên gia, đồng thời cũng đem luôn Thi Vận muội muội cùng đi, chỉ có như thế mới có thể tránh cho Hoắc gia thoát khỏi lửa giận của Viên Đồng, chúng ta chỉ có cách làm như vậy.

- Vân tỷ.

Hoắc Thi Vận nghe được Hoắc Vân nói như thế thì sắc mặt cực kỳ khó coi, sắc mặt một đám người của Hoắc gia cũng cực kỳ khó coi, đây gọi là đạo lý gì? Lâm Phong giúp Hoắc gia, bọn họ vẫn còn phải bắt đem đi Viên gia.

- Vì Hoắc gia, chúng ta nhất định phải làm như vậy.

Hoắc Vân đột nhiên dường như rất hiên ngang lẫm liệt, nhưng bỗng nhiên Hoắc Cửu Dương nhìn nàng, ánh mắt cũng rất khó coi.

- Đại ca, Hoắc Vân nói không sai, hiện tại chúng ta dường như là chỉ có cách làm như vậy mới có thể giải thoát được tai họa cho Hoắc gia, thủ đoạn của Viên Đồng huynh cũng thấy rõ ràng rồi, hơn nữa hắn lại còn tham gia đại hội Tuyết Vực, được đế quốc coi trọng, chúng ta không thể trêu vào.

Hoắc lão nhị cũng mở miệng nói.