Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 823: Lưu Vong





Nếu hỏi thế lực nào thân thuộc nhất với Ngọc Thiên hoàng tộc, tuyệt đối là Đông Hải Long Cung. Từ không biết bao nhiêu năm trước, thượng tầng Đông Hải Long Cung đã biết người Ngọc Thiên hoàng tộc chính là hậu nhân của Ngọc Hoàng, thậm chí còn đoán được mộ Hoàng giả ở trong Bí Cảnh kia rất có thể chính là mộ Ngọc Hoàng. Bởi vậy cường giả Đông Hải Long Cung vẫn dặn dò người đi vào Bí Cảnh, hãy quan sát kỹ người của Ngọc Thiên hoàng tộc, mà bọn Ngao Giao quả thật cũng đã làm được như vậy, bọn họ luôn luôn chăm chú nhìn người của Ngọc Thiên hoàng tộc. Mới vừa rồi, từ trong miệng Đoàn Vô Nhai thốt lên chữ Ngọc, tự nhiên trong nháy mắt bọn họ liền liên tưởng đến Ngọc Hoàng, mặc dù không đoán được những lời nói sau đó của Đoàn Vô Nhai, nhưng ít ra thì bọn họ cũng biết rằng, mộ Hoàng giả trong Bí Cảnh đã xuất thế, còn thanh niên đuổi giết Đoàn Vô Nhai kia tên là Lâm Phong, hắn đã chiếm được trọng bảo của Ngọc Hoàng.

- Người bị giết là đệ tử Huyền Vũ cảnh dưới trướng Tử Kim Long Vương, hắn chạy được về Long Cung, nhưng những người khác thậm chí bao gồm cả cường giả Thiên Vũ lại không thấy trở về.

Thanh Mộc Long Vương nói với mấy người khác nói làm cho đôi mày bọn họ đều gắt gao nhíu lại.

- Đã phát sinh đại sự rồi.

Trầm mặc một lát, mấy người đồng thời lẩm bẩm ra thành tiếng, mộ Ngọc Hoàng hiện thế trong Bí Cảnh, nhất định đã xảy ra đại sự, bọn họ rất muốn biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Có phải vì đoạt bảo hay không? Vì sao rất nhiều Hồn Châu của người vào Bí Cảnh đều không bị vỡ vụn, điều này chứng minh bọn họ vẫn còn sống, chẳng lẽ bọn họ đã bị vây trong mộ Hoàng giả? Thanh Mộc Long Vương chậm rãi cất tiếng nói:

- Đúng vậy, nhất định phải bắt lấy hắn.

Trong ánh mắt mấy người đều lóe ra những tia sáng sắc sảo, nhất định phải bắt lấy Lâm Phong, chất vấn hắn đã xảy ra chuyện gì, và điều trọng yếu hơn đương nhiên là bảo vật Ngọc Hoàng trên người Lâm Phong. Rất nhanh, rất nhiều cường giả ở bên trong Đông Hải Long Cung đã bay lên trời, mang theo sát khí cuồn cuộn truy kích về phương xa, ngay cả cường giả Thiên Vũ cũng đã xuất động không biết bao nhiêu người. Đồng thời điểm, Đông Hải Long Cung bắt đầu điều tr.a Lâm Phong, phải biết rõ ràng tất cả những tin tức về hắn, một điểm nhỏ cũng không thể bỏ qua. Trên thân người này có bảo vật Ngọc Hoàng, tuyệt đối không được bỏ qua. Thiên yêu đại bàng đã bị Thanh Mộc Long Vương công kích, mỗi một lần vỗ cánh mặc dù vẫn nổi lên sóng gió thật lớn như trước, nhưng mà máu tươi lại không ngừng từ trên hư không tưới xuống mặt đất, hơi thở của Thiên yêu đại bàng dần trở nên mỏng manh, tốc độ từ từ chậm lại.

- Ngươi trở vào trong Tuyết Yêu tháp chữa thương đi.

Lâm Phong nói với Thiên yêu đại bàng, lập tức hào quang lóe ra, hắn thu đại bàng vào trong Tuyết Yêu tháp, còn bản thân thì tự trực tiếp đặt chân lên địa vực Đông Hải đế quốc, trà trộn vào trong giữa phố xá đông người. Đông Hải đế quốc là một đế quốc trung phẩm, cho nên cực kỳ phồn vinh, người đi lại không ngớt trên đường lớn, thực lực võ tu rất mạnh mẽ, bởi vì nơi này rất gần với Đông Hải Long Cung nên càng đông đúc hơn những nơi khác. Đông Hải Long Cung chính là thánh địa trong Đông Hải đế quốc, giống như Thiên Trì đối với Thiên Trì đế quốc. Tuy nhiên Lâm Phong không có thời gian quan tâm đến cảnh phồn hoa của Đông Hải đế quốc, mặc dù trà trộn giữa đám người nhưng tốc độ di chuyển của hắn vẫn cực nhanh. Nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất để rời khỏi lãnh thổ Đông Hải đế quốc. Hơi thở hơi biến hóa, bàn tay Lâm Phong xoa trên mặt một chút, lập tức cả người hắn thay đổi, hắn đã trở thành một người khác, sắc mặt biến thành có chút vàng như nến, mang theo dáng vẻ một thanh niên bệnh tật, chính là mặt nạ da người Tiêu lão đã để lại cho hắn. Rất nhanh, trên hư không xuất hiện từng luồng hơi thở dũng mãnh, Lâm Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trong lòng thất kinh, tốc độ những người kia thật nhanh, xem ra hắn muốn rời khỏi Đông Hải đế quốc không phải chuyện dễ dàng rồi. Điều duy nhất khiến cho Lâm Phong trông chờ vào may mắn chính là thời điểm Đoàn Vô Nhai còn chưa kịp nói hết câu thì hắn đã cho Đoàn Vô Nhai một kiếm ch.ết ngay. Những người khác sẽ chỉ cho rằng hắn đã chiếm được bảo vật Ngọc Hoàng. Nếu để cho Đoàn Vô Nhai nói xong câu “Lâm Phong chiếm được cung điện Ngọc Hoàng” thì hậu quả sẽ rất đáng sợ, Long Tôn Đông Hải Long Cung, thậm chí là Long Chủ cũng sẽ xuất động đuổi giết hắn. Rất nhiều người đứng trong hư không trên đỉnh đầu Lâm Phong, nhìn xuống những bóng người trên mặt đất, cố gắng tìm kiếm. Tốc độ của Lâm Phong sớm đã chậm lại, bây giờ hắn giống như thường nhân bình thường từ từ đi lại trên đường, ngẫu nhiên hắn còn liếc nhìn những bóng dáng trong hư không, lộ ra mấy phần tò mò, giống như không rõ vì sao lại có cảnh thế này. Nhưng hiện tại trong lòng Lâm Phong có phần buồn bực, những người này không ngờ đuổi giết đến đây liền bất động, bọn họ dừng tại trên hư không quan sát, dường như là đã xác định được vị trí hắn hạ xuống, chỉ là bởi vì hắn thay đổi khuôn mặt, nên họ chưa thể xác định được là người nào. Trên thực tế thì đúng như thế, bọn họ có thể cảm giác được Thanh Mộc Long khí của Thanh Mộc Long Vương ở bên dưới, nhưng nó lại cực kỳ mỏng manh, làm cho bọn họ tuy có thể xác định người đang ở bên dưới khoảng không này nhưng lại không thể tập trung vào một người cụ thể nào.

- Thiên yêu đại bàng biến mất, tên kia cũng không thấy đâu nữa, nhất định là chúng có thủ đoạn ẩn nấp đặc biệt.

Lúc này giữa hư không có một cường giả Thiên Vũ cất tiếng nói, trầm ngâm một lát, Thanh Mộc Long khí hơi yếu nhưng vẫn không có tan đi, chứng minh rằng Lâm Phong hoặc Thiên yêu đại bàng vẫn đang ở nơi này, lẫn ở giữa đám người phía dưới, Thiên yêu đại bàng cũng có thể hoá thành hình người đấy.

- Toàn bộ mọi người tản ra cho ta.

Lúc này một tiếng quát lạnh như băng từ trong hư không truyền đến, uy áp hùng mạnh giáng xuống khiến cho tất cả người phía dưới đều run lên. Cường giả Đông Hải Long Cung rất hống hách, người trong đế quốc căn bản không dám chống lại ý chỉ của Đông Hải Long Cung, thế lực bá chủ trong đế quốc không phải hoàng thất mà chính là Đông Hải Long Cung, nếu lỡ chọc giận bọn họ thì coi như tự tìm ch.ết. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mọi người bắt đầu phân tán, hóa thành rất nhiều nhóm nhỏ, bóng dáng trong hư không cẩn thận cảm thụ được, lập tức chỉ về dòng người phía trước nói:

- Truy đuổi, hơi thở ở nơi đó.

- Dừng lại cho ta.

Người trong hư không chỉ vào một dòng người, đột nhiên quát to.


- Chạy mau đi, người Đông Hải Long Cung muốn giết chúng ta.

Một tiếng rống to từ giữa dòng người truyền ra, đám người sợ tới mức không còn dám dừng lại, họ chạy trốn như điên.

- Muốn ch.ết.

Một tiếng gầm cuồn cuộn truyền ra, lập tức có người oanh tới một chưởng trực tiếp đánh ch.ết mấy người, điều này càng làm cho đám người sợ hãi, họ hoảng hốt tựa như phát điên, cứ như vậy chạy bừa đi. Cảnh tượng này khiến cho sắc mặt cường giả Thiên Vũ cầm đầu có chút khó coi, càng loạn thì lại càng khó tìm được Lâm Phong. Cường giả Đông Hải Long Cung đều đã hạ xuống mặt đất, tản ra để tìm tòi, đám cường giả Thiên Vũ hướng về phía một góc phố mà đi đến, dường như Thanh Mộc Long khí ở tại phương vị đó. Gã nhìn thấy một bức tường đá phía trước, không nhìn thấy người, nhưng ở một góc bên cạnh đó có một người đang ngồi dưới đất, tùy ý nghiêng đầu dựa vào vách tường, không có chút nào thu hút, giống như là một người lưu lạc vậy.

- Ngươi có nhìn thấy một người từ bên này đi qua hay không? Cường giả Thiên Vũ chằm chằm nhìn vào người đang ngồi dưới đất hỏi, lập tức gã nhìn thấy đầu người nọ chậm rãi ngẩng lên, lộ ra một vẻ bệnh trạng, trên khuôn mặt vàng như nến, dường như là không đủ khí huyết.

- Hình như có một người vừa chạy qua.

Người có dáng bệnh trạng trả lời, cường giả Thiên Vũ bước lên trước vài bước, nhưng đột nhiên dừng lại. Không đúng, gã cảm giác theo bước chân mình, Thanh Mộc Long khí kia càng dần dần trở nên mỏng manh. Dường như nghĩ tới điều gì, gã đột nhiên vòng lại, trong đôi mắt phóng ra ánh sáng sắc sảo hướng tới người lưu lạc đang ngồi dưới đất kia. Nhưng cái gã nhìn thấy lại là một bóng dáng đáng sợ ngay lập tức giáng lâm trước mặt, còn có một luồng lực lượng hủy diệt kh.ủng bố, một luồng chưởng lực hắc ám muốn luyện hóa tất cả, trực tiếp đánh thẳng vào phía trên đầu của gã. Chưởng lực hỏa diễm hắc ám đáng sợ từ trên khoảng không đập xuống.

- Là ngươi.

Cường giả Thiên Vũ kia giận dữ quát lên, gã giơ cánh tay lên ngăn cản. Chưởng lực hỏa diễm hắc ám phủ xuống, trong nháy mắt cánh tay trực tiếp bị xé nứt, chưởng lực hủy diệt trực tiếp oanh vào trên đỉnh đầu gã, một ngọn lửa hủy diệt đáng sợ dâng lên bao phủ cả thân người gã vào bên trong, trong nháy mắt đã luyện hóa cường giả Thiên Vũ thành hư vô, chưởng lực hỏa diễm hủy diệt căn bản là không thể ngăn cản được. Thân ảnh ấy đương nhiên là Lâm Phong, sau khi kích sát cường giả Thiên Vũ, thân thể của hắn như gió cuốn, sử dụng thuật Phong Khởi Cửu Thiên, cả người hắn lập tức quét đi, đạp vào bức tường.

- Oanh oanh.

Từng luồng hơi thở đáng sợ bùng ra, trực tiếp nổ nứt vách tường, hướng về phía bên kia truy kích. Nhưng khi bọn họ xuyên qua cái ngõ nhỏ này, tới một con đường khác thì lại không phát hiện ra một chút hơi thở nào, tất cả mọi người vẫn đi lại bình thường hoặc đang bận rộn làm công việc của chính mình, khiến cho sắc mặt tất cả bọn họ đều cứng đờ. Cũng không phải tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được Thanh Mộc Long khí, trong số bọn họ chỉ có cường giả Thiên Vũ bị giết kia có thể cảm nhận được Thanh Mộc Long khí.