Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 824: Long Tướng Đuổi Bắt





Trên Đông Hải Long Cung, một bóng người khoác long bào thản nhiên đứng phía trên sóng xanh, dưới chân y, nước gợn theo gió tạo thành từng vòng sóng lan tỏa. Ở xung quanh người này có ít người, toàn bộ đều khoác long bào nhưng màu sắc khác nhau, uy nghiêm đồ sộ, khí thế phóng khoáng. Bọn họ đứng trên bi*n đ*ng, giống như đã đông cứng nước ở bi*n đ*ng lại. Còn chấn động lòng người hơn nữa chính là, ba người Thanh Mộc Long Vương đều thuộc tứ đại Long Vương của Đông Hải Long Cung, vậy mà vị trí đứng của họ lại ở mãi tít bên ngoài. Thân phận tam đại Long Vương ở trong nhóm người này chỉ có được vị trí thấp nhất, bởi vì những người khác đều là Long tôn, còn ở trung tâm là chủ nhân của Đông Hải Long Cung, Long chủ. Sau khi nhận được tin tức bảo vật Ngọc Hoàng bị người đoạt được Long chủ cũng phải hiện thân. Y đã tới loại cảnh giới này, khát vọng nhất chính là thành Hoàng, một ngày kia đánh vỡ gông cùm xiềng xích, trở thành Hoàng giả đại lục, tiếu ngạo Càn Vực. Mà bảo vật Ngọc Hoàng tất nhiên sẽ mang theo rất nhiều hoàng khí, có thể giúp y cảm nhận lực lượng của Hoàng một lần, có lẽ sẽ có trợ giúp với y. Tuy là Long chủ nhưng y vẫn không có duyên nhìn thấy Hoàng giả, dưới Hoàng giả, chúng sinh đều chỉ như con kiến hôi. Đương nhiên, Ma Hoàng lúc chưa thành Hoàng là một ngoại lệ. Thời điểm còn là Ma Tôn, Ma Hoàng đã có thể trảm Hoàng, chấn kinh Cửu Tiêu đại lục.

- Thanh Mộc, đã tứ đại Long tướng an bài truy đuổi rồi chứ? Uy áp của Long chủ rơi trên người Thanh Mộc Long Vương khiến thân thể Thanh Mộc Long Vương run nhẹ, hơi khom người, cung kính đáp: - Bẩm Long chủ, tứ đại Long tướng đã đi trước tìm Lâm Phong, nhất định sẽ bắt sống hắn trở về.

- Được.

Long chủ khẽ gật đầu, ngay sau đó lại bảo:

- Nhớ kỹ, việc bảo vật Ngọc Hoàng không cần thiết lộ ra.

Tất cả những người đã biết đều làm cho bọn họ câm miệng, còn các ngươi nữa, không cần đích thân ra tay đuổi giết Lâm Phong, nếu không bình tĩnh sẽ khiến cho người khác hoài nghi.

- Thần hiểu.

Mấy người Thanh Mộc Long Vương cung kính đáp lại. Bọn họ đương nhiên có thể hiểu được ý tứ của Long chủ, ở thời khắc mấu chốt này, họ phải cố gắng giữ bình tĩnh, tỉnh táo. Bọn họ nhất định phải thay Lâm Phong bảo vệ bí mật. Bảo vật Hoàng giả chỉ cho phép người Đông Hải Long Cung bọn họ tranh đoạt, tuyệt đối không thể để cho những thế lực lớn khác trong Càn Vực biết, nếu không tất sẽ có một hồi gió tanh mưa máu. Lúc đó bọn họ bắt sống Lâm Phong liền khó hơn, nói không chừng hắn sẽ bị người khác bắt mất. Bởi vậy, Đông Hải Long Cung dự định tận lực khiêm tốn. Đối với bên ngoài, tuyên truyền Lâm Phong không coi ai ra gì, dám chém cường giả Đông Hải Long Cung, bởi vậy mới phái người đuổi giết. Cứ như vậy, không làm cho các thế lực lớn khác chú ý mà vẫn khiến Lâm Phong chạy không thoát lòng bàn tay của bọn họ. Về phần có thể bắt được Lâm Phong hay không, bọn họ không có lo lắng chút nào. Tứ đại Long tướng chính là người mạnh nhất dưới tứ đại Long Vương, hơn nữa bọn họ thậm chí còn mang theo tọa kỵ của tứ đại Long Vương theo. Chỉ là một tên Huyền Vũ cảnh đỉnh cao, cho dù bên người có yêu thú hùng mạnh cách cũng không có khả năng trốn thoát khỏi lòng bàn tay của tứ đại Long tướng....... Lâm Phong căn bản không dám chạy trốn một cách phô trương. Hắn biết rõ, hiện nay Đông Hải Long Cung đã bày ra vô số cơ sở ngầm trong Đông Hải đế quốc. Bởi vậy, ngay cả ngự không hắn cũng không làm, luôn luôn cất bước đi trên mặt đất, dựa vào ý chí phong, không ngừng lóe lên, đi tới phía bên ngoài lãnh thổ Đông Hải đế quốc, tốc độ cực kỳ mau, không dám có nửa khắc tạm dừng. Ở trong phạm vi thế lực của Long Cung là hành vi quá mức nguy hiểm. Cứ như vậy qua nửa ngày, Lâm Phong đã ra khỏi Đông Hải đế quốc, tới một mảnh rừng cây rộng lớn bên ngoài đế quốc, hắn vẫn không dám dừng lại, liên tục đi tới phía trước.

- Rống.

.. Rất xa, một tiếng rống của yêu thú truyền đến, Lâm Phong đang tiến về phía trước, bỗng nhiên khựng lại, lập tức sắc mặt biến thành có chút khó coi. Rất nhanh, Lâm Phong trốn vào trong một bụi cỏ rậm rạp, cả người hắn đều chôn ở trong đó, kiềm chế hơi thở, thậm chí hô hấp cũng ngừng lại. Chỉ có đôi con ngươi hắc ám tỏa ra khí tức yêu dị, thế giới xung quanh hóa thành thế giới hắc ám, hiện ra trong đầu hắn.

- Rống.

... Một tiếng rống gào rú lại truyền đến, tiếng vang bùm bùm không ngừng vang lên. Cách đó không xa, một mảnh lùm cây lớn đã bị xé nát, một con yêu thú Giao Long dữ tợn từ trong hư không chậm rãi đáp xuống, ở trên lưng con Giao Long này còn có một người khoác long bào, vừa nhìn liền biết là người của Đông Hải Long Cung.

- Âm hồn bất tán.

Lâm Phong chửi thầm một tiếng. Xem ra yêu thú Giao Long dữ tợn này hoặc cường giả trên lưng nó cũng có thể thông qua mùi mà tìm được hắn. Trong khi Lâm Phong đang cảm nhận, người khoác long bào kia tay cầm long thương, chậm rãi đi tới phương hướng hắn ẩn nấp, khiến thân thể Lâm Phong đột ngột căng cứng, đã làm xong tất cả chuẩn bị. Hắn không dám sử dụng Ngọc Hoàng điện nữa, trừ phi có thể đảm bảo lấy mạng đối phương, hơn nữa còn không để cho người khác nhìn thấy. Bằng không, đích thị sẽ là một hồi tai họa đáng sợ, nếu thật sự cùng đường, hắn chỉ có thể lại nhập ma đạo.

- Vù.

..ù...ù..!! Xa xa một thanh âm vang lên, khiến thân thể cường giả kia đột nhiên quay qua, ngay sau đó, thân thể mạnh mẽ lao thẳng tới phương hướng đó, nhanh đến không thể tin nổi. Một luồng gió thổi cỏ lay đều không thể giấu diếm được gã. Giao long nhìn thoáng qua chỗ sâu trong lùm cây, ngay sau đó liền theo sau cường giả kia rời đi. Thân thể Lâm Phong lặng yên lui về phía sau, lập tức điên cuồng lóe lên về hướng khác. Nguy hiểm thật, xem ra đối phương mặc dù có thể cảm nhận được khí tức trên thân hắn, nhưng cũng không phải rất chắc chắn, chỉ có thể xác định phương vị đại khái, bởi vậy mới có thể bị một chút gió thổi cỏ lay hấp dẫn mà rời đi. Lâm Phong chạy như điên, rất nhanh đã bước ra khỏi rừng cây, đi tới một con đường lớn, phía trước dường như có một cái trấn nhỏ, mà trên đường thông qua trấn nhỏ lại có một hàng đội ngũ xe ngựa hôn lễ, dường như là đoàn xe đang đi đón tân nương.

- Hả? Nhưng đúng vào lúc này, Lâm Phong nhìn về nơi xa trong hư không.

Ở nơi đó, một điểm đen đang lớn dần, cũng là một con yêu thú Giao Long và một người khoác long bào.

- Mùi thơm!

Lâm Phong nhìn thoáng qua trong nhuyễn kiệu, lập tức tiến tới, thân thể hóa thành một cơn gió xoáy, phóng thích ý chí phong, dường như có một luồng gió lạ nổi lên, khiến những người nâng kiệu hơi hơi nhắm mắt. Màn che nhuyễn kiệu lay động, lập tức cơn gió lạ liền biến mất, đám người ổn định tinh thần, lại tiếp tục đi tới phía trước.


- Thật là cơn gió cổ quái.

Rất nhiều người chửi thầm trong bụng, không có ý thức được cái gì khác. Tuy nhiên ở trong nhuyễn kiệu, ngoại trừ tân nương thanh tú đã nhiều thêm một người. Lâm Phong che miệng tân nương lại, truyền âm:

- Không cần lên tiếng, ta mượn kiệu đi nhờ một lát.

Thiếu nữ thanh tú khẽ gật đầu, lúc này Lâm Phong mới bỏ tay ra, nhìn thiếu nữ thanh tú trước mắt, có vài phần kỳ quái. Ánh mắt cô gái này linh động, mang theo vài phần đơn thuần. Tuy là ngày đại hôn nhưng trong đôi mắt đẹp không có vẻ tươi cười, ngược lại mang theo vài giọt nước mắt, không biết bởi vì không nỡ xa thân nhân hay là không muốn. Thiếu nữ đánh giá Lâm Phong, không nói gì. Một mùi thơm ngát tỏa ra từ trên người nàng làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Lâm Phong ngửi thấy mùi thơm ngát này nên mới trèo lên, hy vọng có thể che dấu mùi trên thân mình, không bị đối phương phát hiện.

- Dừng lại cho ta!

Một tiếng quát băng lạnh từ bên ngoài truyền vào, khiến tâm thần Lâm Phong căng thẳng, lập tức đóng chặt hô hấp. Cô gái kia nhìn thoáng qua Lâm Phong, mắt đẹp lóe lên, dường như có chút hiểu ra, hiểu rõ vài chuyện. Tiếng động hỗn loạn truyền vào, ở bên ngoài, người khoác long bào nhìn chằm chằm nhuyễn kiệu, chậm rãi đi tới, bởi vì cảm nhận được sát khí lạnh lùng trên người gã nên căn bản không có người nào dám ngăn cản. Long tướng đi đến trước nhuyễn kiệu, mạnh mẽ xốc màn che lên, nhìn vào bên trong. Chỉ thấy một thiếu nữ khoác hỉ phục thật dày đang tò mò nhìn gã, trong ánh mắt tò mò dường như lại mang theo vài phần thành thật chất phác và khẩn trương. Buông màn che xuống, Long tướng lạnh lùng quay đầu, leo lên thân Giao Long, bay lên không, đi tới phía xa, chỉ một lát đã biến mất ở tại chân trời phương xa.

- Ngươi đi ra đi.

Sau khi Long tướng rời khỏi, sắc mặt thiếu nữ hơi có chút hồng nhuận, ngay sau đó ở mặt sau hỉ phục thật dày của nàng, một người từ bên trong chui ra, chính là Lâm Phong.

- Cảm tạ.

Lâm Phong cảm thấy có chút xấu hổ. Tuy nhiên dưới tình thế cấp bách, hắn cũng không có biện pháp khác. Nếu bị Long tướng phát hiện, hắn sẽ thực sự lâm vào tình trạng cửu tử nhất sinh, chỉ đành phải đưa ra hạ sách này. Lâm Phong đứng dậy, chuẩn bị rời đi, tuy nhiên lại bị thiếu nữ gọi lại.

- Ngươi đắc tội với người của Đông Hải Long Cung mà còn dám đi ra ngoài? Lâm Phong quay đầu: - Ngươi biết Đông Hải Long Cung!

- Đương nhiên biết, Đông Hải Long Cung chính là bá chủ của Đông Hải đế quốc, được các thế lực xung quanh tôn thờ.

Thiếu nữ nhìn như ca ngợi Đông Hải Long Cung, nhưng trong giọng nói lại lộ ra một tia cảm giác khác thường.