Ức Vạn Tân Lang : Hào Môn Tổng Tài Ái Thượng Ngã

Ức Vạn Tân Lang : Hào Môn Tổng Tài Ái Thượng Ngã - Chương 7: Ông chính là bại hoại ức hiếp cha tôi sao




Năm năm sau.

“Ông chủ, sắp đến lễ Tình Nhân rồi, hoa hồng không còn nhiều.” Nhân viên cửa hàng kiểm kê qua số lượng hoa hồng, báo lại với Hàn Khiêm.

Hàn Khiêm gật gật đầu, cầm lấy chìa khoá xe ở trên bàn, vừa đi vừa nói, “Biết rồi, tôi đi nhập thêm một ít.”

Mỗi năm đến lễ Tình Nhân, trong khoảng thời gian hoa hồng ngập trời này, Hàn Khiêm đều phải chuẩn bị sẵn sàng, anh lái ô tô đến chợ hoa tự mình chọn hàng.

Đến nơi, Hàn Khiêm mở cửa xuống xe, phía sau xe đỗ một chiếc xe thể thao màu bạc, bởi vì xe có vẻ cao cấp, cho nên Hàn Khiêm còn liếc thêm hai cái.

Từ xa bước tới hai người, một người đàn ông cao lớn nắm tay một bé trai nhỏ, trong tay bé trai còn đang cầm một chậu trầu bà, màu sắc xanh mướt trông rất dịu mắt.

Hàn Khiêm khoá kỹ xe bước vào trong, lại phát hiện nam nhân kia dọc đường đi đều nhìn mình chằm chằm, còn cúi đầu nói với bé trai điều gì đó, sau đó hai người cùng nhau bước thẳng đến chỗ mình.

“Hàn Khiêm!” Gã trai vừa đến trước mặt đã hung hăng túm áo anh, “Thật là em!”

Hàn Khiêm vừa trông thấy khuôn mặt này nhất thời liền ê răng, đây không phải tên thần kinh năm đó sao.

“Cha à cha.” Bé trai túm lấy vạt áo Thẩm Thiên Ngạo hỏi hắn, “Hắn chính là bại hoại ức hiếp cha sao ?”

Hàn Khiêm tại trận đờ mờ, “Đây không phải con của mình chứ ?!”

“Ông là bại hoại ức hiếp cha tôi !” Bé con nói xong đánh Hàn Khiêm một cái, hung tợn trừng mắt nhìn anh.

Hàn Khiêm cúi đầu nhìn nó, “Cút.”

Bé con co rúm lại một chút, tủi thân trốn ra sau Thẩm Thiên Ngạo.

“Mấy năm nay em đi đâu vậy ?” Thẩm Thiên Ngạo lạnh lùng nhìn Hàn Khiêm, “Chàng trai đáng ghét, vậy mà dám trốn khỏi tôi sao !”

Hàn Khiêm nhìn hắn : “Cút.”

Bé con bỗng nhào tới ôm lấy đùi Hàn Khiêm, lớn tiếng la lên, “Oa ba à ba thật là oách, con muốn theo ba !”

Hàn Khiêm : ….

Thẩm Thiên Ngạo buông hai tay nắm áo anh ra, lấy từ túi tiền ra một tờ chi phiếu, cười lạnh nói, “Bao nhiêu tiền em sẽ về bên tôi ?”

“Tránh ra, tôi còn có việc.” Hàn Khiêm so với hắn còn lạnh hơn.

Thẩm Thiên Ngạo híp lại ưng mâu, ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Khiêm, bỗng nhiên lui qua một bên, xem như thoả hiệp, Hàn Khiêm giãy sủng vật hình người bên đùi ra, không chớp mắt tiêu sái rời đi.

“Chàng trai, tôi sẽ không để em rời khỏi tầm mắt tôi nữa !”

Trong lòng Hàn Khiêm ẩn ẩn một dự cảm không hề tốt đẹp gì, lại thấy Thẩm Thiên Ngạo lướt qua xe của mình, sau đó ngồi vào sau chiếc xe thể thao xa hoa kia.

Xe thể thao phát ra tiếng gầm rú, Thẩm Thiên Ngạo lui xe về phía sau, sau đó hung hăng giẫm lên chân ga, rốt cuộc ‘rầm’ một tiếng không lưu tình chút nào đâm vào đuôi xe của Hàn Khiêm !

Hàn Khiêm sợ ngây người !

Thẩm Thiên Ngạo không chút đau lòng chiếc xe thể thao số lượng hạn định của mình, lại một lần nữa hung hăng đâm vào đuôi xe của Hàn Khiêm, cốp xe đương nhiên biến dạng, cửa sổ sau xe toàn bộ bị chấn nát, vỡ vụn đầy đất.

“Sao hả ?” Thẩm Thiên Ngạo hơi đắc ý nhếch miệng lên, “Chàng trai, sửa xe hết bao nhiêu tiền ?”