Ức Vạn Tân Lang : Hào Môn Tổng Tài Ái Thượng Ngã

Ức Vạn Tân Lang : Hào Môn Tổng Tài Ái Thượng Ngã - Chương 8: Còn chưa có ai dám cự tuyệt tôi đâu




Mặt mày Hàn Khiêm đều căng tới nỗi sắp nứt ra, mà đối phương còn cố tình thiếu đòn cười đắc ý, anh thật muốn rút hộp quẹt từ trong túi ra châm lửa sau đó ném vào chiếc xe thể thao kia, để cả Thẩm Thiên Ngạo lẫn xe của hắn bị nổ tan xương nát thịt.

“Anh muốn thế nào?” Hàn Khiêm thầm đếm từ một đến mười, sau đó hỏi.

“Em cho Thẩm Thiên Ngạo tôi là ai?” Thẩm Thiên Ngạo lạnh lùng nhìn hắn, nhếch đôi môi mỏng gợi lên một độ cong lạnh lùng, “Em châm lửa, vậy tự mình chịu trách nhiệm dập đi.”

“Ba à, đừng ức hiếp cha nữa, cha nằm mơ cũng gọi tên ba đó.” Bé con nhỏ giọng nói.

Thẩm Thiên Ngạo có chút xấu hổ quay đầu lại trách cứ, “Không được nói lung tung!”

Bé con bĩu môi, một chút cũng không đem lời nói của Thẩm Thiên Ngạo đặt trong lòng, “Mấy hôm trước cha còn nổi giận với chú Long, nói chú ấy vô dụng không tìm được ba.”

Hàn Khiêm nhìn bé con mặt mày có vài phần giống mình, trong lòng lại bị sét đánh đến cháy đen, một đàn thảo nê mã chạy tới chạy lui, anh miễn cưỡng hỏi, “Đứa nhỏ này là sao?”

Trong mặt Thẩm Thiên Ngạo hiện lên một tia bối rối, bên ngoài lại càng thêm lạnh lùng, “Không phải con của em!”

Loại khẩu khí tức giận này là sao đây!

Tại xã hội sinh dục hoàn toàn bình thường này, nam nam sinh tử là hoàn toàn không có khả năng! Hàn Khiêm tự an ủi mình, lại giương mắt nhìn về phía Thẩm Thiên Ngạo: “Nói!”

“Là tôi nhận nuôi.”Thẩm Thiên Ngạo một lúc lâu sau mới lạnh lùng mở miệng.

“Bởi vì con giống ba cho nên cha mới nhận nuôi!” Bé con vội vàng cố gây hảo cảm với Hàn Khiêm.

Hàn Khiêm cảm thấy đàn thảo nê mã chạy tới chạy lui trong lòng mình càng nhiều hơn.

Gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm, Thẩm Thiên Ngạo tỏ vẻ mình sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ, đối phương rất nhanh gọi xe đến lôi xe của Hàn Khiêm đi sửa chữa.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Thẩm Thiên Ngạo đứng ở trước mặt anh, ưng mâu khí phách cuồng quyến gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Khiêm, khoé miệng thậm chí nâng lên thành một nụ cười tà mị, “Chàng trai, lần này em tuyệt đối không có khả năng rời đi lần nữa.”

Hàn Khiêm tỏ vẻ mình mệt đến mức không thèm nói nữa.

Thật vất vả thuê một chiếc xe chọn xong hoa hồng trở về cửa hàng, lại thấy trong tiệm có một vị khách rõ ràng không phải đến mua hoa không mời mà đến.

“Vị tiên sinh này là?” Hàn Khiêm đưa đồ cho nhân viên trong cửa hàng, tự mình đến chào hỏi.

Nam nhân quay đầu lại, đầy mặt hưng trí đánh giá anh.

Hàn Khiêm thoáng nhìn qua đối phương, mới phát hiện đối phương là một nam nhân có gương mặt vô cùng tinh xảo, đôi mắt đào hoa kinh tâm động phách tựa như thời khắc đều phóng điện, lông mày kéo dài đến tóc mai, mái tóc mềm mại đen bóng được vuốt ra sau đầu, mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng biếng nhác gợi lên, bộ dáng tự tiếu phi tiếu, phong lưu cực kỳ.

“Cậu chính là chàng trai Ngạo nhung nhớ suốt năm năm?” Nam nhân đứng dậy, vươn tay nâng cằm Hàn Khiêm lên, ngón cái quệt lên môi anh một chút, “Bình thường, nhìn không ra có cái gì đặc biệt.”

Hàn Khiêm đang định gạt tay đối phương nói hắn xéo ngay, lại nghe thấy ở cửa truyền đến giọng nói lạnh lùng đến cực điểm của Thẩm Thiên Ngạo.

“Long, buông tay chú ra!” Thẩm Thiên Ngạo nổi giận đùng đùng tiêu sái tiến vào, một tay kéo Hàn Khiêm ra phía sau, “Em ấy là người của Thẩm Thiên Ngạo anh, không cho phép chú động đến một ngón tay em ấy!”

Đáy mắt Long Ngạo Thiên lướt qua nhiều tình tự, lập tức thấp giọng cười, sự hứng thú trên mặt cũng càng thêm nồng đậm, “Thú vị đấy.”

“Vừa rồi là tay nào của chú chạm vào em ấy, hửm?” Thẩm Thiên Ngạo híp mắt, tức giận cơ hồ ngưng kết thành thực thể, “Có tin không ngày mai anh băm vuốt chú ra.”

“Chuyện này cũng không phải là theo ý chú.” Long Ngạo Thiên biếng nhác cười, quyến rũ nháy mắt với Hàn Khiêm, “Em cảm thấy tôi so với Ngạo thì thế nào?”

Hàn Khiêm ghét bỏ gạt tay Thẩm Thiên Ngạo ra, lạnh lùng cười, trong miệng vẫn là từ vạn năm không đổi kia, “Cút.”

Nụ cười của Long Ngạo Thiên cứng lại, rất nhanh lại lần nữa nở nụ cười, “Tốt lắm, còn chưa có ai dám cự tuyệt tôi đâu, trách không được Ngạo lại si mê em như vậy, em thật đúng là yêu tinh.”

Thẩm Thiên Ngạo: Lời này thật quen tai.

Hàn Khiêm đau dạ dày tống cả hai người ra khỏi cửa, cũng móc lên cửa một cái bảng thông báo : Thẩm Thiên Ngạo cùng với Long Ngạo Thiên không được bước vào.