Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 111




Tịch Thiên Dạ khẽ nhíu mày, nữ tử trước mắt thật sự là quá mức hung hăng vênh váo rồi, có điều hắn cũng không có đắc tội nàng a.

Sắc mặt Cao bàn tử tái nhợt, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu xuôi theo gương mặt hắn mà rơi xuống, hắn không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Tịch Thiên Dạ, van xin hắn đừng nói nữa.

"Tần tiểu thư, vị bằng hữu của ta còn trẻ người non dạ, hắn không phải cố ý đâu a. Quanh năm hắn chỉ tu luyện trong Học Viện Trường Thương, không biết trời cao đất rộng là gì, tiểu thư ngài thánh uy cao thượng, xin ngài đừng có trách tội." Cao bàn tử cười cười xin xỏ.

Cô gái họ Tân thân mặc áo lam kia liếc mắt nhìn Cao bàn tử một chốc rồi lạnh lùng nói:

"Bản tiểu thư đang nói chuyện, nào có chỗ cho ngươi xen vào, sỉ nhục thánh hiền, nhất định phải đền tội thật thích đáng, Cao bàn tử ngươi cũng đừng trách ta không có nhắc nhở, kết giao bằng hữu, mở rộng nhân mạch là chuyện tốt, nhưng kết giao người người không nên kết giao, hãy cẩn thận trời giáng xuống đại họa, chết không có chỗ chôn."

Cô gái áo lam cường thế, không chừa lại chút mặt mũi nào, khiến cho sắc mặt Cao bàn tử vô cùng khó coi, quanh quẩn nửa ngày cũng không nói ra lời. Nhưng hiếm thấy chính là, hän cũng không có tránh xa vị trí của Tịch Thiên Dạ, nếu đổi vị trí cho những người khác, là bằng hữu mới quen, chỉ sợ sớm đã chạy trốn thật nhanh, sẽ không nguyện ý bị cuốn vào bên trong vòng xoáy này.

Chung quanh không ngừng có người tụ tập tới bên này, sau khi biết nguyên nhân khiến cho Tịch Thiên Dạ và cô gái áo lam bốc lên tranh chấp, từng người hiện lên sắc mặt cổ quái, ánh mắt nhìn về phía Tịch Thiên Dạ có thương hại, cũng có đồng tình.


Đồng thời ánh mắt nhìn về phía Cao bàn tử cũng có chút cổ cổ quái quái, cũng có không ít người trong mắt

đều là vẻ đùa cợt. Trong giới thượng lưu ở đế quốc này, Cao bàn tử cũng có được danh tiếng không nhỏ, rất nhiều người biết đến hắn, nhưng có điều không phải bởi vì thân phận và địa vị của hắn cao bao nhiêu. Ngược lại, thân phận và địa vị của hắn thuộc về hạng chót trên những yến hội, cao lắm cũng chỉ là... không khác biệt với

cấp bậc công tử thiếu gia như Trần Bân Nhiên kia.

Mà trên yến hội, người thừa kế đế sư gia tộc, Hoàng tử Tiểu vương gia Quận chúa, đại tiểu thư Chuẩn Thánh quý tộc, Thiếu tông chủ thập đại tông môn quốc nội, tất cả những người này... Trong giới thượng lưu của đế quốc, trong tòa tháp quyền lực địa vị cao nhất, trên yến hội là chỗ nào cũng có.

Cao bàn tử có được danh khí lớn, đó là bởi vì người này giỏi về giao du kết bằng hữu, da mặt rất dày, năng lực khá tốt, mọi việc đầu thuận lợi, rất nhiều người quen biết, các nơi đều có, năng lực thu thập tình báo rất mạnh, những thứ vẫn còn chưa lan truyền rộng rãi, tin tức mà người khác cũng không biết, hắn lại có thể biết sớm hơn một chút, cho nên ở bên trong vòng tròn của giới thượng lưu, có không ít người đều nguyện ý kết giao với hắn, sao người này có mạng lưới quan hệ rộng rãi, tin tức linh thông, vào những thời khắc mấu chốt, nói không chừng có thể phát huy được tác dụng không ngờ..

Đó cũng chính là lý do, những công tử ca tương tự như Trần Bân Nhiên kia, bản thân hắn rõ ràng là sinh sống ở trong Trường Thương thành, nhưng hắn không thể tiến vào trong cái vòng thượng lưu này, ngược lại, Cao bàn tử có thể lăn lộn vào sâu bên trong.

Còn về phần cô gái áo lam kia, danh tự gọi là Tân Tư Bội, thân phận càng thêm bất phàm, nàng chính là nữ nhi của Nam hải Tân gia, một thánh giai gia tộc đã từng vang danh, cường thịnh suốt một thời, đế vương của một quốc gia. Nhưng năm trăm năm trước, sau khi vị thánh nhân lão tổ của Tần gia chết, Tân gia bắt đầu suy sụp, xuống dốc không phanh, một đường trở thành nhị lưu gia tộc. Thế nhưng cách đây không lâu, Tần gia lại xuất hiện một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, dung hợp thành công thánh đạo chỉ quả của vị thánh nhân lão tổ Tần gia kia, đồng thời chứng đạo Chuẩn Thánh.


Chỉ trong một thời gian ngắn, thuận theo tự nhiên, Tân gia đã quật khởi nhanh chóng, rồng bay lên tận chín †ầng trời, được xưng là đệ nhất gia tộc nam cảnh Lan Lăng quốc, mà vị Chuẩn Thánh Tần gia kia cũng được. người Tần gia xem như hi vọng phục hưng trở lại, là một tồn tại như thần.

Ngay trên yến hội, Tịch Thiên Dạ đã nói Chuẩn Thánh không xứng xưng thánh, chỉ là ngụy thánh, trùng hợp như một trò đùa, câu này lại lọt vào tai Tần Tư Bội, một câu này giống như đổ dầu vào lửa, đưa dầu ăn cho hai chàng trai, trong nháy mắt liền bùng cháy dữ dội.

"Vị thiếu niên kia là người nào, lại ăn to nói lớn không biết ngượng như thế, Chuẩn Thánh cũng không để vào mắt, thật đúng là khẩu khí lớn a."

"Tuổi nhỏ dốt nát mà thôi, người trẻ tuổi khinh cuồng còn thiếu sao? Chỉ có điều chọc phải Tân Tư Bội, đời trai hắn đã tàn."

"Nếu nhìn kỹ một chút thì người thiếu niên kia rõ ràng là người không có thân phận gì, các ngươi không nhìn thấy trước ngực hắn còn không có đeo một huy chương thanh đồng nào sao, thứ đó chính là tiêu chí hội viên của Cửu Tiêu lâu, không có thứ đó thì ta thật không biết hắn lăn lộn như thế nào mà vào được trong này."

"Hắn là người được Thiên Huân quận chúa mang tới, †a vừa mới nhìn thấy ở ngoài cửa."


"Cũng chỉ là một tên nhi thế tổ quen trang bức mà thôi, ngay cả huy chương hội viên Cửu Tiêu lâu cũng không có, thân phận khẳng định chẳng đáng cây xúc xích nào. Lại còn chọc Tần đại tiểu thư Tần Tư Bội, hắn chắc chắn sẽ gặp xui xẻo a. Dù hắn có Thiên Huân quận chúa che chở thì cũng là vô dụng, sự việc này có lớn có nhỏ, nếu làm lớn chuyện lên, quận vương phủ sợ là sẽ phải phái người đi tới nam hải Tân gia mà cầu xin tha thứ, dù sao thì Tân gia cũng là một Chuẩn Thánh gia tộc a"

Người đi xem náo nhiệt không ngại sự tình lớn, chung quanh không ít người đều rất vui sướng khi được cười trên nỗi đau của người khác, tựa hồ trông thấy người khác không may, họ sẽ rất vui vẻ. Nhất là khi trước ngực Tịch Thiên Dạ còn không có nổi một cái huy chương hội viên Cửu Tiêu lâu, từng ánh mắt nhìn về phía Tịch Thiên Dạ càng thêm khinh bỉ cùng khinh thường.

Huy chương hội viên Cửu tiêu lâu là biểu tượng của thân phận và địa vị, không chỉ ở Trường Thương thành, cho dù là ở toàn bộ Lan Lăng quốc, Cửu Tiêu lâu vẫn luôn là tổ chức nổi tiếng nhất thiên hạ, nếu không thì làm sao có thể được ngườ người xưng tụng là trường thương đệ nhị.

Trong toàn bộ Lan Lăng quốc, Trường Thương thành cũng có thể xếp vào ba thành thị nằm ở vị trí đầu, đem ra so sánh với đế đô cũng không khác mấy, thậm chí là càng thêm huyền bí, bởi vì lịch sử của Trường Thương thành so với lịch sử của Lan Lăng quốc còn thêm lâu đời, có chút bí mật dù là hoàng thất cũng không biết được, không có ai biết được nội tình của Trường Thương. học viện đến cùng sâu bao nhiêu.

Mà Cửu Tiêu lâu cũng là một trong những thế lực. Chuẩn Thánh hiếm có trong thiên hạ, thậm chí có tin đồn, nội bộ Cửu Tiêu lâu không chỉ có Chuẩn Thánh, mà có cả Thánh Nhân chân chính. Chỉ có điều tất cả đều là truyền thuyết, rốt cuộc có đúng hay không, thật sự không có ai biết.

Ở toàn bộ phạm vi Lan Lăng quốc, Cửu Tiêu lâu luôn là giới quý tộc nổi tiếng thiên hạ, người trong quốc gia dù có thân phận lớn hay nhỏ, tất cả đều sẽ đến Cửu Tiêu lâu làm huy chương hội viên, bởi vì trở thành hội viên của Cửu Tiêu lâu, đó chính là biểu tượng đại biểu cho thân phận và địa vị, cả quốc gia đều thừa nhận. Tựa như Hoàng Thiên các ở đế đô, những người nắm giữ huy chương hội viên Hoàng Thiên, ở bất kỳ chỗ nào trong quốc gia đều có thể nhận được tôn trọng và lễ ngộ khác hẳn.

Ngay cả huy chương hội viên Cửu Tiêu lâu mà Tịch Thiên Dạ cũng không có, hiển nhiên là không được Cửu Tiêu lâu thừa nhận, ở trong mắt những quý tộc công tử tiểu thư có huy chương kia, tự nhiên là thứ rác rưởi không đáng bận tâm, không phải người nằm trong vòng tròn quý tộc bọn hắn, chính là không đáng để tâm.


"Bây giờ ngươi quỳ xuống nhận sai, ta có thể cho ngươi một cơ hội, nếu không..."

Tần Tư Bội lạnh lùng nhìn Tịch Thiên Dạ, cao cao tại thượng mà nhìn về phía hắn, tựa như một thượng vị giả đang chỉ phối tính mạng con người.

"Quỳ xuống nhận sai?”

Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng, đã bao lâu rồi không có người nào dám nói chuyện với hắn như vậy, "Cô nương, làm người không thể quá tùy tiện, tốt nhất là ngươi đừng chọc vào ta, nếu không... ngươi sẽ không thể nào gánh chịu hậu quả đâu, tương tự, thứ vớ vẩn gọi là Tần gia làm chỗ dựa ở sau lưng ngươi, cũng không thể tiếp nhận."

Chỉ là một cái gia tộc ngụy Nguyên Anh, thậm chí còn là ngụy Nguyên Anh của Thái Hoang thế g ạ dám ra vẻ lớn lối như thế trước mặt hẳn, Tịch Thiên Dạ có một chút buồn cười mà lắc lắc đầu.

Biểu lộ, cử chỉ, tất cả, Tân Tư Bội đã hoàn toàn đứng hình, nàng không thể ngờ rằng người thiếu niên trước. mắt này chẳng những không quỳ xuống nhận sai, thế mà còn phách lối như vậy, thậm chí không đem Tân gia của nàng xem vào trong mắt.

"Ngươi muốn chết."

Tân Tư Bội trừng mắt hung hăng quát lên một tiếng, cuối cùng thì không thể nhịn được nữa, một lưồng khí tức đáng sợ bùng nổ tử trong cơ thể nàng, điên cuồng bao phủ khắp nơi trong đại sảnh, bàn ghế chén rượu thức ăn chung quanh đều bị chấn mà vang lên ong ong.