Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 250: Nhưng ta không muốn gặp ngươi.”




Chuyện gì vừa xảy ra vậy? tên tiểu tử kỳ lạ kia đã làm cái gì? Người đàn ông họ Ngô kia đâu rồi? chết rồi?

Chuyện này, cũng quá đỗi bất ngờ đi.

Những đệ tử Ngô gia bây giờ chỉ còn biết chết sững, sắc mặt tái nhợt không dám động đậy. Cường giả dẫn đầu gia tộc nhà một chết trong vòng một chiêu. Bọn họ không dám động đậy.

Bây giờ đi qua bên kia để nhặt thi thể, không, là nhặt chân mới đúng. Nhưng bọn họ không dám.

“Ngươi, ngươi vậy mà dám giết người Ngô gia, ngươi không sợ bị báo thù sao? Cường giả Hoá Đỉnh cảnh của Ngô gia cũng phải hơn ba người.” người này là người trung niên họ Trần lúc nãy nói chuyện với người nhà Ngô gia, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.

“Chỉ là ba tên Hoá Đỉnh cảnh thôi mà, cũng không nhiều, ta có thể chém một kẻ, vậy hai kẻ, ba kẻ, bốn kẻ cũng không vấn đề gì!!” Lâm Tiêu híp mắt lại nói, hắn bước về phía trước, trong ánh mắt tràn đầy sự uy hiếp.

“Ngươi, ngươi là Lâm Tiêu!! Hoá ra người thật sự mạnh tới vậy!!”

Người trung niên họ Trần nghe thấy câu này thì mới kịp phản ứng lại. Bây giờ ông ta mới nhận ra Lâm Tiêu.

Tất cả những người có mặt ở đó đều kinh ngạc, bọn họ cứ cho là Lâm Tiêu chỉ dựa vào vận may mới giết được cường giả Hoá Đỉnh cảnh sau đó được vào bảng dự bị. Nhưng bây giờ được chứng kiến chuyện này, mọi người mới hiểu ra sự thật.

Người đàn ông trung niên họ Trần thấy Lâm Tiêu bước tới gần, ông ta vừa ra hiệu cho đoàn người lùi lại, vừa cảnh cáo: “Ta là người của Ẩn Thế Trần gia, thế lực gia tộc còn lớn hơn cả Ngô gia, ngươi muốn làm gì!!”

“Ồ ồ ồ, Ẩn Thế Trần gia cơ à, lợi hại thật!” Mồm hắn thì nói như thế nhưng biểu tình trên khuôn mặt lại băng lạnh.

Ánh mắt hắn nhìn đối phương như đang nhìn một xác chết.

Người trong đoàn của Ẩn Thế Trần gia bắt đầu lùi về sau, Lâm Tiêu quá quái dị, không thể khinh địch!

Tuy nhiên đúng vào lúc này mọi người chỉ cảm thấy có một cái bóng màu đỏ xoẹt qua trước mắt!

“Phụt phụt!”

Người trong đoàn của Ẩn Thế Trần gia đều bị một bàn tay đâm xuyên ngực, bóp vỡ đan điền chết tức tưởi.

“Hihihihi! ~~~ Lâm Tiêu, ta tới rồi nè!~~”

Nghe thấy tiếng cười giòn dã này tất cả mọi người đều sững sờ, đặc biệt là khi nhìn thấy đoàn người đàn ông trung niên kia bị giết trong chớp mắt. Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, không dám tin vào chuyện trước mắt.

Người nhà Trần gia chết mới thảm làm sao, còn có, nữ nhân này là ai vậy!

Làm sao lại có sức mạnh đáng sợ tới vậy, lòng dạ cũng thật là tàn nhẫn.

“Can Anh Túc? Sao ngươi ở đây?” Lâm Tiêu nhìn thấy nàng ta xong thì sắc mặt có chút thay đổi.

“Yên tâm, người ta chỉ muốn gặp ngươi thôi mà. Cái khí vận Kim Long gì gì đấy, người ta mới không thèm đâu!”

Can Anh Túc rút tay từ trong thi thể ra, máu tươi nhuốm ướt đẫm cả y phục của nàng, nhưng nàng cũng chả thèm để ý.

“Gặp ta? Nhưng ta không muốn gặp ngươi.” Lâm Tiêu bìu môi nói.

“Sao ngươi lại như vậy chứ, người ta đi vạn dặm tới đây, ngươi chả nhẽ không mời người ta ngồi xuống nói chuyện được một lúc à.” Can Anh Túc nhoẻn miệng cười một cái.

“Có muốn ngồi thì ra ngoài kia mà ngồi, muốn nói chuyện gì đợi ta xử lý xong lũ người này rồi nói.” Lâm Tiêu cũng chả thèm nhìn đối phương.