Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 345: Hắn dùng kiếm chém kiếp vân, hắn điên rồi sao?




Với sự xuất hiện của lôi thú kiếp vân trong đám mây, không khí tràn ngập khí tức lôi đình lạnh lẽo.

"Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một hình dạng lôi kiếp như vậy."

"Ta gần như không thể thở được, thật kinh khủng."

"Chỗ của chúng ta sự khủng khiếp ở khu vực xung quanh bị ảnh hưởng. Thiếu niên đó đang ở trung tâm của lôi kiếp thì sẽ chịu áp lực đến mức nào đâu?"

"Lùi, lùi xa một chút, ta cảm giác nơi này vẫn rất nguy hiểm."

"Không biết thiếu niên đó sẽ chống đỡ như thế nào, tay phải của hắn đã........ hả? Tay phải của hắn hình như đã hồi phục rồi?!"

"Thật sao! Đây, đây là quá mạnh rồi, hắn lại còn có năng lực hồi phục như vậy, chẳng trách dám đương đầu với lôi kiếp."

Khi mọi người liên tực kêu lên thì ở phía khác, Lâm Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn về phía lôi thú kiếp vân.

Khi cảm giác được đối phương đang bộc phát ra một cỗ lực lượng hung hãn, ánh mắt hắn trở nên nghiêm trọng hơn.

Chẳng lẽ đạo lôi kiếp thứ tám của đợt lôi kiếp thứ chín đã lợi hại như vậy rồi sao?!

Cho đến hiện tại, hắn đã tiếp được tổng cộng bốn mươi bảy đạo lôi kiếp.

Nếu như sau khi tiếp được đạo lôi kiếp này, có lẽ còn có một đạo cuối cùng cũng chính lôi kiếp thứ chín của đợt thứ chín.

Cộng lại, sẽ là bốn mươi chín đạo lôi kiếp.

Bốn mươi chín ư?! Lâm Tiêu lầm bầm.

Biến số dựa vào đại đạo, 9/40, đây chính là số được thiên địa tạo ra.

Đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay là tất nhiên?!

"Gầm!!!"

"Bùm!!"

Một tiếng hét giận dữ.

Trong mắt con lôi thú có hình thể không nhỏ đó loé lên ánh sáng màu tím, nhảy tử kiếp vân xuống và lao về phía Lâm Tiêu

Cửu U Trấn Ma Ấn, toàn lực vận chuyển!

Lâm Tiêu vô cùng tập trung, ánh sáng màu vàng nổi lên từ bề mặt cơ thể hắn liên kết với nhau để tạo thành một ấn ký.

"Quỳ xuống cho ta!!" Hắn hét lớn rồi tung một chưởng đánh bay lôi thú.

Tất cả khí huyết chi lực và linh lực trong cơ thể đều điên cuồng dâng trào.

Sau khi hắn luyện hóa xong Giao Long Huyết Trì, Hoang Chi Ý Cảnh đã đạt tới bậc 7.

Sau đó, lại luyện hóa tất cả nguyên lực của nguyên tố lửa.

Mặc dù chủ yếu là Hoả Chi Ý Cảnh lĩnh ngộ khủng khiếp đến bậc 9 nhưng điều khiến hắn phấn khích là Hoang Chi Ý Cảnh cũng đã tấn công đến bậc 8 rồi.

Ngay cả bản thân Lâm Tiêu cũng không biết một chưởng của mình có thể mạnh đến mức nào sau khi bùng phát toàn bộ Hoang Chi Ý Cảnh. Ít nhất cũng lực lượng cũng không kém cường giả Hoá Đỉnh mới phải.

'Tùng!! Một âm thanh chấn động cực lớn.

Một người và một thú va chạm với nhau.

Lâm Tiêu lùi lại phía sau ba bước.

Lôi thú cũng bị đánh lui ba bước.

Cả hai có lực lượng ngang nhau.

Nhưng thánh chủ Thái Tuế và các cường giả Hóa Đỉnh khác lại kinh ngạc nhìn Lâm Tiêu.

Một là lực tấn công, một là khả năng phản kháng.

Trong lần giao thủ này, từ một góc nhìn nào đó, Lâm Tiêu đã thắng một phần rồi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Trong trận chiến, Lâm Tiêu đã lùi lại ba bước mặt không có bất kỳ biểu cảm nào đang chuẩn bị tiếp tục ra tay nhưng lôi thú đã không ra bài theo lẽ thường.

Sau khi gầm lên một tiếng, thân hình của nó đột nhiên phồng lên, sau đó hóa thành một làn sóng lôi đình cực lớn và đánh qua.

Trong nháy mắt, Lâm Tiêu bị làn sóng thần này nuốt chửng và nhấn chìm, lôi lãng màu tím cuộn trào và bùng nổ.

"Lâm Tiêu!!!"

"Không ổn rồi, Lâm Tiêu tiền bối!"

"Rắc rối rồi, dù là Lâm Tiêu tiền bối có khả năng hồi phục kinh người cũng không chống đỡ nổi một đòn đáng sợ như vậy."

Mọi người bắt đầu hô hoán, sắc mặt thánh chủ Thái Tuế và hai vị hội trưởng hội phó càng thêm khó coi.

Thiếu nữ hồng y bên cạnh nghiến chặt hàm răng, sương khí màu máu trên người nàng ta bắt đầu rục rịch, nhưng đã bị nàng ta cưỡng bức trấn áp xuống.

Nàng ta đang đợi, đợi hình bóng ấy lại một lần nữa xuất hiện.

Sau vài giây trải qua bầu không khí căng thẳng này.

Bùm!!

Lôi lãng bắt đầu co lại, rồi đột nhiên bùng phát thành vô số mảnh vụn điện hồ, bóng dáng thiếu niên lại xuất hiện trước mặt mọi người.

Áo đã bị phá nát, dáng người đứng thẳng hiên ngang.

Cơ bắp trên người hắn giống như được tạc ra, không khoa trương mà cực kỳ mềm mại, mang đến cho người ta cảm giác thưởng thức một loại thẩm mỹ.

Có điều, chiếc quần của thiếu niên này lại mới tinh và không có nếp nhăn như thể mới mặc vào.

Nhìn cảnh tượng này, tất cả mọi người đều chấn động và thở phào nhẹ nhõm.

Sống rồi!

Thiếu niên này vẫn còn sống. Hơn nữa, còn có sức lực và tư tưởng mặc quần thì có nghĩa là ảnh hưởng không lớn.

Mọi người đã cảm thấy yên tâm.

Nhưng lôi kiếp không hài lòng.

Một cảm giác áp bức khó tả dần dần hình thành từ trong kiếp vân như thể có cái gì đó khủng khiếp đang được hình thành.

"Gầm!!!" Một tiếng gầm mang đầy tính áp chế khiến tất cả mọi người run lên.

Đây là... rồng gầm!

Chỉ nhìn thấy một long trảo màu tím khổng lồ nhô ra từ những đám mây, xé toạc hư không.

"Vẫn còn có lôi kiếp, nhiều như vậy sao."

"Rồng?! Lôi kiếp biến thành rồng sao?"

"Vừa rồi chỉ là một con lôi thú bây giờ lại biến thành lôi long rồi sao?"

"Chỉ riêng một trảo này đã tương đương với kích thước của lôi thú kia, quá khoa trương rồi."

"Loại áp chế này, lôi thú kia căn bản không thể nào sánh được, ngay cả mười con cũng không sánh được."

Sau khi long trảo nhô ra, lôi vân dần dần không thể chứa đựng sự tồn tại của thứ này nữa và một con cự vật khổng lồ xuất hiện.

Sừng hươu, miệng cá sấu, tai voi, chân phượng, dưới miệng còn có ria, phun mây nhả sấm...

Đây không phải rồng thì là gì!

Cảm giác áp bức kinh hoàng, choáng ngợp đó có lẽ chính là long uy.

Tất cả mọi người sững sờ, chỉ cảm thấy da đầu tê rần, toàn thân run rẩy, ngay cả thánh chủ Thái Tuế cũng không ngoại lệ.

Nếu như lúc bản thân ở Toàn Đan Hoá Đỉnh mà gặp phải thứ kinh khủng như vậy thì chắc chắn không có bản thân của hiện tại rồi.

Dưới kiếp vân, nhìn thấy cảnh tượng chấn động này, sắc mặt Lâm Tiêu cũng thay đổi, lông mày nhíu chặt lại.

Gây chuyện sao?!

Uy lực của lôi long này này hơi khoa trương rồi.

Vừa rồi hắn tiếp được một đòn của lôi thú, nhìn có vẻ dễ dàng tự tại nhưng sự khó khăn, nguy hiểm trong đó, e rằng chỉ có bản thân hắn biết.

Hơn nữa lực uy hiếp của lôi lông này vượt xa lôi thú, không thể so sánh được.

Đạo lôi kiếp thứ bốn mươi chín.

Sau đây sẽ xảy ra chuyện gì?!

Lâm Tiêu rất tò mò.

Lần này, hắn không nghĩ quá nhiều, cũng không lo lắng quá nhiều.

Hắn lật tay phải lên, lấy Xích Viên Linh Kiếm ra khỏi chiếc nhẫn lưu trữ.

"Chủ nhân, ta thật sự không nói nhiều nữa, ngươi có thể cứ để ta ở bên ngoài được không, trong nhẫn trữ vật không có không gian, nguyên tố lủa ta cũng... hỏng rồi!!! Lôi kiếp hoá rồng!!"

Nguyên tố lửa vừa ra là không ngừng nói, nhưng nói được nửa câu liền sững sờ.

"Sao vậy? Có giải quyết được không?" Lâm Tiêu nhìn thấy đối phương vừa nhận ra lôi long, vội vàng hỏi.

Trong lòng không khỏi cảm thán, nhà có nhất lão giống như có bảo bối.

Không biết nguyên tố lửa này đã sống bao nhiêu năm cũng có thể coi là lão gia hỏa thực thụ rồi.

"Chủ ngân, ngươi có thể vứt chữ “ được không” cuối cùng đi không."

"Mặc dù đây là lôi kiếp hoá rồng, nhưng may mắn uy lực của nó không mạnh, hơn nữa, đối với chủ nhân mà nói còn là vật rất bổ, nhưng chỉ dựa vào chủ nhân thì rất khó luyện hoá, còn cần... "

Nguyên tố lửa nói một hồi theo bản năng.

Bởi vì là truyền âm linh thức nên chỉ diễn ra trong chốc lát.

Nhưng sắc mặt Lâm Tiêu liên tục thay đổi.

Nghi ngờ, ngạc nhiên, khó tin, chết lặng.

“Tiểu Hỏa, ngươi chắc chứ?!” Lâm Tiêu cau mày hỏi.

“Lấy tính mạng ra đảm bảo!” Nguyên tố lửa nghiêm túc khẳng định.

"Được, ta biết rồi." Lâm Tiêu gật đầu.

Ngay sau đó, Lâm Tiêu di chuyển, chiến ý trong mắt hắn loé lên.

Không phải chỉ là một lôi long thôi sao?! Chỉ cần chém nó là xong!

Vẻ mặt của tất cả mọi người đang vô cùng không tin nổi.

Lâm Tiêu bay lên, tay cầm linh kiếm và lao về phía kiếp long.

Xì--

Lâm Tiêu này... thực sự điên rồ!