Vạn Giới Ngụy Tạo

Chương 26: Quái vật trong Tower




"Ầm! Ầm! Rào! Rào! Rào! Rào!"

Sau khi một quả cầu nước khổng lồ phóng thẳng lên trần cung điện thì một trận mưa như trút nước xuất hiện.

Cơn mưa hung hăng như muốn cuốn sạch đi những gì nhơ bẩn. Mà một trong những thứ nhơ bẩn ấy chính là cô.

Savia kéo tấm vải mỏng che đi nửa gương mặt của mình xuống.

Hiện cô đang nấp sau một cột trụ khổng lồ. Con Ma thú kia đột nhiên tiến hoá khiến cho cô chưa kịp nắm bắt thông tin.

Cô hé mắt ra nhìn.

Ở trung tâm cung điện nguy nga tráng lệ là một con Ma thú to lớn giống Rồng. Nó không có chân thay vào đó là các vây chèo to bè khoẻ khoắn.

Nó cũng có râu và sừng như Rồng phương Đông, tuy nhiên phần đầu vẫn mang dáng dấp của một con rắn.

Thân dài cũng phải đến 54 mét. Toàn thân phủ một màu xanh lam sáng bóng oai hùng.

Trong hốc mắt là đôi hoàng kim thạch ánh lên tia cuồng ngạo oai vệ khiến chúng sinh không dám khinh nhờn.

Xung quanh nó toả ra hào quang thực áp bức. Những người đồng đội kia của cô khi vừa chiêm ngưỡng nó tiến hoá hình dạng ấy thì đã bất tỉnh cả.

Thật may là cô có một ý chí đủ mạnh để kháng lại tác động từ [Uy Áp] của nó.

Đúng là Boss của Tower cấp S có khác. Chỉ với [Uy Áp] thôi đã khiến cho năm Explorer cấp A phải đầu hàng.

Có vẻ như đã phát hiện được vị trí của cô, Poseidon vung đuôi.

"Rầm!"

Chỉ với một cú quật đuôi, toàn bộ mảng cung điện đã bị nghiền nát thành đá vụn.

Lợi dụng khói bụi, Savia phóng ra nhanh chóng, cô tung ra một loạt bùa chú mới sắm được từ vài Thuật sĩ của Guild.

Các tấm bùa chú bay lên không trung như được sắp xếp, chúng tạo thành vòng tròn trên đầu Giao long.

"Đoàng!"

Một đòn sấm sét uy mãnh giáng vào đầu con quái vật. Đòn đó cũng tương đương với một Đế cấp Ma thuật nhưng dường như không mấy tác dụng với nó.

Savia không lấy làm nhọc nhằn. Cô vẫn mỉm cười, xoay người trên không, tạo ra một làn khói đen lẩn trốn đi chỗ khác.

Nhưng lần này, Poseidon không mất nhiều thời gian để tìm kiếm. Nó ngay lập tức bám sát cô. Chiếc miệng lớn lởm chởm răng sắc nhọn mở to.

Chỉ bằng một cú đớp, hàng cột trụ to lớn vững chãi đã bị biến thành bột mịn.

"Keng!"

Hai thanh chủy thủ bén nhọn bị chặn lại ở giác mạc.

Savia cười nhăn nhó, thu tay vừa định rút lui thì hàng trăm mũi tên nước đã lao tới cô ầm ầm.

Savia nhanh nhẹn xoay người, dùng hai thanh chủy thủ chém lia lịa.

Hàng trăm mũi tên đã nhanh chóng bị chia thành hàng vạn giọt nước li ti.

Còn chưa để cô kịp ngơi nghỉ. Hàng vạn giọt nước đã bị chém kia lại lơ lửng trên không và chúng... phát nổ.

"Bùm!"

Đồng loạt hàng chục nghìn giọt nước phát nổ ngang ngửa những quả lựu đạn.

Hơi nước túa ra mịt mù. Lam Quang Hải Vương tĩnh lặng tìm kiếm dấu hiệu sự sống của kẻ ngạo mạn dám thách thức hắn.

Con nhóc đó chắc chắn là Explorer mạnh nhất đến được đây trong suốt 80 năm hắn tại vị.

Tower Hunaren không phải là một Toà Tháp lâu đời hay quá mạnh mẽ. Tuy nhiên, 80 năm trước khi hắn giết con Boss tiền nhiệm và thay chân nó làm Boss thì Hunaren đã mạnh lên gấp chục lần.

Tower có mối liên kết chặt chẽ với Boss nên hắn càng mạnh, Tower này càng khó bị chinh phục.

Thế nhưng...

Đôi mắt của Giao long lại càng trầm tĩnh hơn. Hắn không dám manh động.

Cái áp lực này... Ngay cả một Boss như hắn cũng không dám nhận ngang hàng.

Đối diện Poseidon ở phía xa kia. Một luồng hắc khí bốc lên nghi ngút, nó dày đặc như đêm tối, tràn đầy điên cuồng bốc lên như một cơn lốc.

Trên tay Savia là hai thanh loan đao đen tuyền ngập chìm trong cơn sóng đen bất tận.

Trên lưỡi hai thanh đao có khắc tạc hình rồng uốn lượn tinh xảo. Ở điểm nối chuôi đao có một viên ngọc thạch đỏ tươi như máu.

Poseidon hít sâu một hơi rồi tụ tập thật nhiều Ma lực ở cổ họng.

Phải rồi, không nói tới những con thú mang dạng Rồng, chỉ cần là Ma thú thì hầu hết chúng đều biết dùng trò tấn công bằng hơi thở.



Từ cửa miệng của vị Hải Vương một nguồn năng lượng khổng lồ bắn ra.

Mạnh mẽ cuộn xoáy xoá sổ tất cả.

"BAM!"

Một âm thanh vang dội như sấm rền.

Phần cung điện trước mặt hắn đã biến mất trong làn khói.

Hắn chỉ mất 0,027s tụ hợp năng lượng và rồi bắn nó đi với tốc độ của ánh sáng.

Cũng tức là khi mọi thứ đã biến mất rồi thì âm thanh của sự hủy diệt mới được tạo ra. Thế này thì khỏi phải lo con nhóc đó vẫn còn toàn mạng.

Một đòn này của hắn có thể dễ dàng quét sạch mấy vùng đất rộng lớn.

Còn chưa kể, hắn nào chỉ xoá xổ sự vật, nếu hắn chỉ làm được đến thế thì hắn đã tự nhường ngôi cho kẻ khác rồi.

Hắn nhắm vào việc xoá bỏ luôn cả sự tồn tại của mọi mục tiêu.

Làm chúng biến mất khỏi thực tại này, làm chúng tan biến khỏi dòng thời gian này.

Hắn cảm thấy thật may mắn vì Tower là loại công trình kỳ bí sở hữu không gian trải rộng vô tận.

Đã thế lại có khả năng tự sửa chữa nữa. Nếu không dự là hắn đã mất nhà sau đòn đó rồi.

Vừa định đánh một giấc cho đỡ mệt thì cơn đau như điên dại lan tỏa khắp cơ thể.

Từ cơ thể to lớn của Giao long, máu túa ra như vòi nước hỏng van. Poseidon tê liệt rơi xuống khỏi vị trí uy nghi trên không.

Hắn nằm dài trên đất mà run sợ.

Từ trên trần cung điện, nhẹ nhàng hạ xuống như một chiếc lông vũ đen tuyền. Savia lạnh lẽo cười.

"Ái chà, ra đó là cảm giác bị xoá sổ. Lâu rồi không gặp đòn nào nên có chút trì trệ. Cơ mà, sao lại thấy hơi lâng lâng nhỉ?"

May mà hôm nay cô đã bỏ lại hết mấy món đồ bảo hộ mà sư phụ đưa, nếu không thì cái đòn "Long Tức" kia chỉ như một làn gió xuân dịu dàng, ấm áp thổi qua thôi.

Lam Quang Hải Vương ngay cả sức để run rẩy cũng không còn, hắn chỉ nằm bẹp đó mà hấp hối.

"Làm...làm...thế nào?... Một...con người..."

Savia ngồi xổm xuống, sờ nắn thích thú các thớ thịt săn chắc trên cơ thể Ma thú. Cô lấy tay bôi nguệch ngoạc các vết máu ra nền đất, tinh nghịch trả lời.

"Hửm? Ta chỉ đơn giản hứng đòn rồi quay lại tấn công thôi. Mà né cũng được, hay phản đòn tấn công của ngươi cũng được. Nhưng thế sẽ chán lắm."

Poseidon nghe xong cũng chỉ lặng lẽ nằm đó. Hắn không còn suy nghĩ được gì nữa. Còn gì để nghĩ đâu?

[Uy Áp] thì không có tác dụng. Sức mạnh cũng không bằng, đến tốc độ cũng thua nốt. Đã thế lại còn có thể trở lại từ hư vô. Rốt cuộc tại sao thứ quái vật này lại xuất hiện ở đây?

Giao long nhắm mắt như chấp nhận số phận. Hửm? Ngươi thực sự nghĩ thế?

Không đời nào! Đường đường là Lam Quang Hải Vương, Boss của Tower cấp S Hunaren. Hắn không bao giờ chấp nhận thứ mang tên số phận.

Dùng chút sức lực cuối cùng thúc đẩy cơ thể mềm nhũn gượng dậy. Sự uy nghiêm cuối cùng của một vị vua trong hắn không cho phép hắn chết nhục nhã như vậy.

Poseidon dùng chính những giọt máu của bản thân mình dựng pháp trận. Ma lực trong không gian như bùng nổ, dày đặc ào ạt như một trận mưa rào ngày hạ.

Savia cũng nghiêm túc hơn, đứng dậy. Cô nắm chắc hai thanh loan đao trong tay, chuẩn bị đáp trả lại sự cố gắng cuối cùng của một con Ma thú hùng mạnh.

Máu cuốn lên thành những cơn lốc nhỏ rồi lại cuộn xoáy lại với nhau như một trận vòi rồng lớn.

Ở trong đó tất cả không hoàn toàn là máu, có tới 81% là Ma lực bị chuyển đổi thành máu.

Savia vẫn đứng đó, lặng lẽ mà nhìn.

Song Ảnh Loan Đao - Sötét cũng chỉ lặng thinh, lạnh ngắt như tờ mà bỗng trong phút chốc lại bùng phát ra một nguồn lực đen đúa tưởng như là màn đêm đang bao bọc nữ sát thủ.

Hai thanh đao đen tuyền hoàn toàn, như thế bóng tối đã co cụm lại mà tạo nên hai thanh đao ấy. Chỉ có hai viên Ma thạch đỏ chói lọi là điểm nhấn.

Khi vòi rồng máu đạt đến kích thước và có được mức năng lượng mà Giao long cần, nó bắt đầu đông cứng lại.

Mặc dù mất tới 2,6 giây để chuẩn bị tuy nhiên, nó chỉ mất 0,067 giây để lan tỏa sự đóng băng ra một khoảng rộng lớn tại tầng 72 của Tower Hunaren.

Vòi rồng máu đóng băng và đổ sập ngay lập tức. Vạn vật trong phạm vi 8km đều bị đóng băng và vỡ vụn thành từng mảnh li ti không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Nguyên do của sự đổ vỡ này là do Tuyệt kỹ [Apólyto Midenikó] của Poseidon không chỉ đóng băng bề mặt của vật thể mà trực tiếp đóng băng hay nói đúng hơn là làm cho các nguyên tử trong các phân tử cấu thành vật chất bị làm chậm lại tới mức không còn chuyển động.

Điều này đồng nghĩa với việc cả ánh sáng và không khí cũng trở thành các hạt đứng yên.

Hiện tại, [Apólyto Midenikó] là đại diện cho một trạng thái không còn xảy ra nữa, mật độ vật chất trở về không.

Trong một thế giới không có mật độ và chuyển động, tất cả các quy luật vật lý ngừng hoạt động, và ngay cả các lực hấp dẫn phổ biến chi phối hoạt động của vũ trụ cũng biến mất.



Theo cách hiểu thông thường của chúng ta, nhiệt độ thấp đại diện cho sự đóng băng, nhưng [Apólyto Midenikó] không chỉ mang đến sự đóng băng mà còn là sự thay đổi hoàn toàn về bản chất và trạng thái của vật chất.

Bất chấp điều đó, sau một khoảng thời gian nhanh tới mức mà bình thường chẳng ai nhận ra. Tuyệt kỹ [Apólyto Midenikó] đã đạt tới phạm vi giới hạn của nó thì sự băng kết cũng ngừng lại.

Bấy giờ, Tower Hunaren lại bắt đầu sửa chữa.

Cùng lúc đó, tại không trung đã bị đổ sập và đang xây dựng lại, các hạt nước từ ngoài phạm vi 8km tụ lại với nhau hình thành nên một người đàn ông.

Đôi ngươi hoàng kim chậm rãi ghi lại từng khoảnh khắc.

Người đàn ông này bộ dạng rất tuấn tú. Mái tóc dài óng ả màu xanh lam khẽ lay động như mặt biển Sagara.

Khuôn mặt góc cạnh, chiếc mũi cao thẳng, cằm thon gọn. Trên trán còn nhú lên hai đoạn sừng nhỏ như nhánh san hô màu xanh xanh.

Nhưng ấn tượng nhất vẫn phải là nước da trắng ngần và đôi mắt vàng trong suốt. Toàn thân tràn ra một loại hơi thở cao ngạo bức người.

Hắn sở hữu một vẻ đẹp rực rỡ tới mức khiến cho người ta không thể kìm nén nhịp đập rộn ràng của trái tim.

Poseidon lơ lửng trên không ngắm nhìn cảnh tượng kỳ vĩ trước mặt. Cung điện trước kia của hắn nay đã được "trùng tu" thành Thần điện. Bởi lẽ, hắn cũng... tiến hoá rồi!

Từ một Boss cấp S, hắn đã thành một vị Lord cấp SS. Cũng đồng nghĩa Tower Hunaren đã được nâng độ khó lên bằng với hắn.

Thật không thể nghĩ tới, vào cái khoảnh khắc thập tử nhất sinh ấy, hắn lại tiến hoá!

Từ một con Giao long tầm thường hạ đẳng, hắn đã đường đường chính chính trở thành một Phàm Long thực thụ. Căn Nguyên cũng đã hoá Long Đan rồi.

"Hahaha, số mệnh... Hahaha... Số mệnh cũng không thể trói buộc ta."

Đang cười một trận sảng khoái thì hắn bị lôi tuột lại bởi những âm thanh leng keng vui tai.

Vị Hải Long chậm rãi quay đầu, từ cơ thể hắn một đoạn xích dài trắng tinh khôi được nối với một sợi xích khác đen đúa gai góc ghê sợ. Và điểm mốc của sợi xích ấy là vị nữ hắc y sát thủ điên cuồng.

Hồn Thúc Phược bị lôi ra mà hắn chẳng có tí phát giác. Linh hồn bị nhào nắn, ép buộc vào Khế Ước mà chẳng có chút phản kháng nào.

Chỉ đơn giản là sự chênh lệch thực lực giữa hai bên quá lớn tới mức không cách nào bù đắp được nên hắn đã bị buộc phải thành lập Khế Ước mà không có lấy một khắc để cự tuyệt.

Nhưng những lời tiếp theo mới làm cho những con sóng tuyệt vọng dồn dập ập vào tâm khảm gã.

"À, không ngờ lại là Khế Ước 9-1, thế này thì ngươi không thể tự mình phá bỏ Khế Ước được rồi!"

Tại nơi nào đó mà đám Poseidon và Savia dù có mạnh bao nhiêu cũng chẳng chạm tới hay thậm chí là nhận thức được nó.

Đám nhóc xung quanh chỉ biết trợn tròn mắt nhìn vào màn hình máy tính hiện lên dòng chữ vàng chói lọi. "Conquer Success!"

"Woa, thắng rồi!"

"Yeah, Tower có độ khó S đã được chinh phục rồi!"

"Hú yeah, tiếp theo là Tower cấp S khác hay leo thẳng lên S+?"

"Uầy, cái lúc màn hình bị đơ lại tớ sợ chết luôn ấy."

Mặc dù không phải chúng là người chơi nhưng niềm vui sướng kia chẳng có chút nào giả dối.

Tĩnh Tịch thở ra một hơi như trút bỏ gánh nặng trong lòng bấy lâu nay. Hắn gỡ chiếc headphone, ngả người ra ghế, nhắm mắt tĩnh lặng.

Hắn bỗng thấy có một chút vui vẻ tràn lên. Hắn đã chơi rất nhiều con game, đủ mọi thể loại, từ sinh tồn, hành động cho tới game âm nhạc, thậm chí otome game cũng chơi nốt.

Mỗi dòng game, mỗi con game đều có cái khó cái dễ, cái hay cái dở khác nhau. Tuy nhiên hắn lại bị giữ lại bởi cái trò đấm nhau với Bot này.

Great Era không phải là loại game quá hay cũng chẳng quá khó. Nhưng hắn không thể dứt mình ra khỏi nó. Và cái chế độ "Leo Tháp" này trên thế giới chỉ có một mình hắn chơi nhưng nó lại không khiến hắn cảm thấy nhàm chán.

Ngược lại còn thấy rất hứng thú. Hắn chắc là đã tưởng tượng ra thôi. Nhưng mỗi khi hắn chơi chế độ này, hắn lại có cảm giác mình đang tạo ra một điều gì đó.

"Giỏi... Giỏi quá!"

Reagan thảng thốt hô lên. Cơ bản thì cô lúc này không thể được nhận thức bởi bất kỳ ai trừ mười sáu người còn lại.

'Reagan' nhếch miệng cười đáp lại.

"Cô đang nói cậu ấy giỏi hay cô ấy giỏi?"

'Reagan' lúc này đang kết nối trực tiếp với Reagan nhưng không thông qua tâm trí hay linh hồn vì Reagan không còn những thứ đó nữa.

Cách thức tương tác giữa bọn họ như thể là nhắn tin với nhau bằng các ký tự đã được mã hóa. Vậy nên khi họ trao đổi với nhau, con người không thể cảm nhận được.

Và mặc dù đang ở Thượng tầng nhưng Reagan vẫn có thể quan sát cả hai tầng. Không có lý do nào hợp logic cho điều này.

Người ta không thể quan sát trực tiếp, đánh giá hay nhận thức được hai mặt phẳng có sự chênh lệch nhau là vô hạn cả về kích thước lẫn chất lượng.

Reagan tiu nghỉu đáp.

"Thì... cả hai người họ đều giỏi. Tôi không chơi game nhiều, đặc biệt là kiểu game khó, không chơi được trên điện thoại. Cậu Tĩnh Tịch kia không những hoàn thành màn game khó mà thao tác của cậu ta nhanh đến mức làm bộ máy khoẻ thế kia cũng phải bốc khói...

Còn cô gái kia... tôi không mấy am hiểu về sức mạnh chiến đấu nhưng tôi nhớ có mấy lần chúng ta cùng các học viên vào Tower. Kể cả những người mạnh như Luke hay Khánh Châu cũng phải chật vật ở Tower cấp D. Nên cô gái kia chắc chắn là kẻ mạnh nhất trong giai đoạn đầu này."