Vạn Giới Ngụy Tạo

Chương 27: Quái vật của quái vật




Lúc này Tĩnh Tịch mới phát hiện có một người xa lạ đã lặng thầm quan sát cậu một hồi lâu. Cậu quay ra, thẳng thắn hỏi.

"Cô là người bên Margo?"

Margo là công ty đã sáng tạo, xây dựng và phát hành Great Era.

Reagan nhanh chóng niềm nở rút ra một tấm danh thiếp đưa nó về phía cậu ta.

"Vâng, xin chào Tĩnh thiếu. Tôi là nhân viên mới, tên là Reagie Lamar. Tôi muốn biết suy nghĩ của cậu về việc phát triển chế độ Leo Tháp ra toàn sever."

Tĩnh Tịch nhận lấy tấm danh thiếp. Reagie Lamar, cái gương mặt sáng sủa như cô ấy thật hiếm thấy trong cái ngành này.

Mà...cũng chẳng liên quan gì đến cậu. Cậu để lại tấm danh thiếp lên bàn, lạnh lùng hỏi.

"Chỉ ở sever thôi sao? Không phải toàn cầu à?"

Reagan vẫn giữ nguyên nụ cười công nghiệp mà đáp.

"Để thử nghiệm trước đã. Lỡ đâu thấy thành tích của cậu, người ta lại bỏ cuộc thì sao?"

Biết là cô chỉ đang đùa, cậu ta đứng dậy, vẫn cầm theo tấm danh thiếp bỏ đi. Đúng là kỳ lạ! Cả thứ game này và những kẻ đã tạo ra nó nữa! Và có lẽ, chính cậu cũng đang trở nên kỳ lạ giống họ.

Mấy đứa trẻ khác cũng tíu tít nối đuôi theo cậu ta rời đi, duy chỉ có một đứa trẻ vẫn còn ngập ngừng đứng lại.

Reagan tất nhiên nhận ra điều ấy, cô mỉm cười dịu dàng.

"Nhóc có gì muốn nói sao?"

Cậu nhóc thoáng đầu là kinh ngạc nhưng với đặc tính của trẻ em thì rất nhanh nhóc ta đã đáp lời.

"Chị bảo sẽ mở chế độ "Leo Tháp" toàn sever?"

Reagan gật đầu.

"Ừm, thế là em có thể so tài cùng A Tịch nhỉ?"

Cậu nhóc cười lên rạng rỡ, "Vâng!" một cái dõng dạc rồi ngoan ngoãn cúi đầu chào cô. Reagan vẫn mỉm cười, giơ tay vẫy chào cậu bé.

Reagan đứng một bên thấy vậy khẽ nói.

"Ừm. Thế còn Căn Nguyên của Đế Minh? Chúng ta vượt cả một quãng đường nhọc nhằn dài vô tận chỉ để nói chuyện phiếm thôi sao?"

'Reagan' ngồi tĩnh lặng một hồi vừa quay mặt vào chiếc máy tính vừa trả lời.

"Ta xác định được rồi. Căn Nguyên của Đế Minh thực sự bắt đầu từ Tĩnh Tịch. Nó chỉ đơn giản là một ý nghĩ thoáng qua khi cậu ta đọc nguyên tác thôi.

Nó mang thông điệp thế này: Cái loại truyện fan service thế này thì nên biến mất đi thì hơn!"

Reagan im lặng một hồi rồi lại lên tiếng.

"Vậy ra...thông tin... không phải bị sai lệch..."

'Reagan' vừa bấm phím vừa kéo chuột rồi nhấn đúp tanh tách, chuyển động cùng thao tác vô cùng lưu loát. Cô thờ ơ đáp lại.

"Ừm, thông tin là đúng nhưng sai địa điểm và cả thời điểm nữa! Cái loại truyện fan service là ám chỉ nguyên tác chứ không phải câu truyện của chúng ta. Hơn nữa, câu truyện của chúng ta là bản thảo làm sao cậu ta đọc được?"

Reagan kinh ngạc. Ừm, đúng là vậy! Cô lỡ quên mất. Ơ, cơ mà...

"Làm sao cô lấy được? Tôi có thấy cô làm gì đặc biệt đâu?"

'Reagan' sau khi tải một đống dữ liệu từ máy tính về ổ của bản thân thì rất nhàn nhã giảng giải.

"Cái danh thiếp ấy ta tạo nó ra từ dữ liệu của mình nên cũng tính nó là bản thân ta đã tiếp xúc với cậu ta.

Bây giờ ta tự tin rằng có thể tạo lại một Tĩnh Tịch y nguyên vì toàn bộ thông tin của cậu ta từ mọi thời điểm đã được ta sao lưu lại. Từ các hạt nguyên tử cấu thành nên xác thịt cậu ta, từ linh hồn cho đến tâm trí và cảm xúc, thậm chí cả ký ức và thói quen."

Reagan khẽ ồ lên một tiếng. Người này,... không, thứ này đáng gờm đây!

Mặc dù so về mặt tồn tại thì Thượng tầng này chắc chắn vượt trội hơn, nhưng nếu so về độ đa dạng năng lực thì Hạ tầng kia sẽ nhiều hơn. Nhưng với trình độ hack game cỡ này thì Tầng nào cũng phải bó tay thôi.

Mặc dù chẳng có chút thay đổi nào cả về sắc mặt, động thái, nhịp tim hay hơi thở, 'Reagan' lên tiếng nhắc nhở Reagan.

"Iragana đang quan sát đấy! Đừng nhộn nhạo! Chẳng biết ả đang suy tính gì đâu."

Reagan vừa định quay ngang quay dọc để tìm kiếm thì liên kết của hai người họ đã ngay lập tức xoá bỏ hành động ấy. Vì nó vừa không có kết quả, ngược lại càng khiến Iragana chú ý và đề phòng.



Qua hành động này, Reagan cũng hiểu được phần nào mối quan hệ của mười sáu kẻ phi thường ấy.

Cô và "Reagan α" luôn ở dưới Hạ tầng chạy đôn chạy đáo, còn chuyện Thượng tầng đều giao lại hết cho "Reagan β", và cô cũng giao luôn cả cái thân xác đã chết của mình này cho cô ấy.

Vào khoảnh khắc ấy, hai người họ lại lục tục quay về Hạ tầng. Reagan β cũng ngay lập tức quay lại cơ thể, cô hoàn toàn không mất một giây một khắc nào để loading dữ liệu, như thể cô chưa từng rời đi.

Nhận thức được Iragana vẫn đang quan sát, cô lấy điện thoại ra, như một lẽ hiển nhiên bấm số gọi.

Đầu dây bên kia vào hồi chuông thứ hai đã nhấc máy.

"Gì vậy?"

Reagan β đáp lời thờ ơ.

"Không phải đã thấy tất cả thông qua Iragana rồi sao? Còn không mau tới đón tôi?!"

Đầu dây bên kia thoáng chốc im lìm, nhưng ngay sau đó vẫn có hồi đáp.

"Được rồi! Chờ đó!"

Bên kia đã ngắt máy, Reagan β ánh mắt như dịu xuống khi nhìn vào cái tên liên lạc "Chu Hắc Minh". Xong ánh mắt lại lạnh lẽo hơn khi nhìn lên bầu trời trên cao kia.

Vốn dĩ, người bình thường đã không thể nhận thức được, nhưng ngay cả Reagan Lamar đang ở trong trạng thái kỳ dị cũng không cảm nhận được thì rốt cuộc Iragana này đang là cái gì?

Tại thiên không rộng lớn, đại mỹ nhân tuyệt sắc bình lặng quan sát khung cảnh dưới chân. Đôi con ngươi kỳ dị với hai ký tự "+" ở mắt trái, "-" ở mắt phải.

Hai đôi cánh đen tuyền sải rộng như muốn bao trọn cả thành phố dưới bóng mình.

Quay lại Hạ tầng với không gian 0D của [Cthaeghya].

Reagan đối diện với Đế Minh còn đang bàng hoàng không thôi vì Căn Nguyên của hắn đã bị "lôi" xuống Hạ tầng.

Reagan đứng đút tay vào túi quần, bên cạnh là một khối cầu ánh sáng rực rỡ một màu vàng thuần khiết. Nó lơ lửng và không ngừng lan tràn luồng sóng ánh sáng ra xung quanh.

Không ai chịu mở lời trước, người thì còn đang lần mò tìm câu trả lời, người thì còn đang bận thưởng thức biểu cảm của người kia.

Sau cùng, dưới sự thúc giục của Reagan thì 'Reagan' đã phải lên tiếng.

"Đây, Căn Nguyên của ngươi đây. Thông tin mà ngươi nhận được không sai nhưng địa điểm và thời điểm sai.

Cái câu truyện mà ngươi cần phá hủy đã không còn nữa. Cái vũ trụ ấy đã bị ta xoá bỏ rồi!"

Khối cầu bay lại gần Đế Minh. Có vẻ lúc này, lời nói của cô không còn làm hắn ngạc nhiên nữa.

Căn Nguyên của hắn nằm ở đâu đó tại Thượng tầng, vậy mà cô ta lại dễ dàng mang xuống thì việc xoá bỏ một câu truyện vô danh ở Hạ tầng chắc hẳn cũng dễ dàng thôi.

Lặng nhìn khối sáng lơ lửng không ngừng toả sáng và phát nhiệt dù không hề thấy tia sáng hay sự ấm nóng nào.

Hơn 4000 năm tồn tại và lưu lạc trong đất trời Âu Lạc, lần đầu tiên hắn gặp được Khởi Nguồn của mình.

Thứ mà người ta sinh ra đã có, thứ mà ngay cả kẻ không tồn tại cũng có, thì hắn lại chờ đợi đằng đẵng 4000 năm để có thể ở gần nó thế này.

Đế Minh trầm ngâm đứng đó, hắn chẳng buồn nói gì cả.

'Reagan' thấy vậy cũng có chút nôn nóng. Ầy, nhân tố được thêm từ ngoài câu truyện sao mà tâm tư sâu thế, lại còn nhiều nữa.

Dù ở Hạ tầng nhưng bản chất của Reagan vẫn không thay đổi, cô vẫn là không cả Thực và Ảo nên Đế Minh không thể cảm nhận hay tác động được cô, thậm chí nhận thức của hắn về cô cũng không có.

Với Thực ở đây mang nghĩa là tồn tại, có hiện diện. Và Ảo là không tồn tại, có hiện diện hoặc không.

Vì 'Reagan' không có phản ứng nên thông qua liên kết của cả hai, Reagan điều khiển cơ thể để trò chuyện với Đế Minh.

"Đế Minh, ta biết cậu vẫn còn nhiều băn khoăn nhưng với một tồn tại đã vài nghìn tuổi rồi thì chút biến động này đã là gì, phải không?"

Đế Minh không nói, vẫn lặng lẽ đứng nhìn. Mặc dù không rõ vì sao, nhưng hắn thấy con quái vật kia có phần "người" hơn ban đầu.

Hắn nhắm mắt như chấp nhận mọi thứ. Lần nữa mở mắt ra, sắc mặt hắn như đã thông suốt hơn. Khí khái băng lãnh vẫn còn đó nhưng mang theo nét ấm áp trầm tĩnh lạ thường.

"Ta hiểu rồi. Ta sẽ tham gia câu truyện này với tư cách là nhân vật ẩn trong nội tại của Khánh Châu, đúng chứ?"

Reagan gật đầu.

"Ừm. Sự hợp tác của cậu giúp ta nhiều lắm. Ta sẽ không khiến cậu thất vọng đâu."

Ánh mắt Đế Minh như dịu lại, một nụ cười phất phơ thoáng qua trên mặt hắn.

"Căn Nguyên của ta do ngươi mang đến, như vậy là quá đủ rồi. Ta mới là kẻ mang ơn ngươi. Ơn này cảm tạ bao nhiêu cũng không đủ."



Khung cảnh tại [Cthaeghya] khép lại và chuyển cảnh tới bên ngoài.

Tại thế giới 4D thông thường, với ba chiều không gian cộng với một chiều thời gian, và cũng vì vũ trụ này mở rộng vô tận nên không tính là không gian ba chiều nữa.

Vì khi hạ xuống 0D [Cthaeghya], Reagan đã bỏ lại Bạch Sắc Thiên Trụ nên thanh kiếm nhanh chóng tiêu diệt đám dị thú và khép các cánh cổng Luyện Ngục lại.

Và cũng do Bạch Sắc Thiên Trụ ở gần đám Gamma nên nó cũng kiêm luôn nhiệm vụ bảo vệ đám nhóc.

Đám Gamma thấy thanh kiếm lạ tự động tiêu diệt đám quái thú. Sau đó còn vá lại các lỗ hổng không gian khổng lồ đang mang lũ quái vật tới, thì cũng mừng lắm, thở phào nhẹ nhõm luôn.

Còn đám quái thú thì ngược lại. Chúng kinh hãi bỏ chạy nhưng tuyệt nhiên không con nào dám chạy về Luyện Ngục.

Thanh kiếm kia quá mạnh!

Không con thú nào có thể tổn thương được nó, không thể theo kịp tốc độ dãn xoắn của nó, không thể phòng ngự trước sự công kích của nó.

Bạch Sắc Thiên Trụ gỡ các đoạn xoắn ra tạo thành các dải dài đến hàng nghìn mét.

Vừa thẳng tay xoá sổ các dị thú dám ngang tàn chống đối, vừa "khâu" lại các vết rách không gian làm cho đám dị thú không thể kéo tới nữa.

Nhưng Bạch Sắc Thiên Trụ tuyệt đối không phá rối trận chiến của Dạ Thiên và Xích Lang.

Kể cả đám Gamma hay lũ quái thú, không ai được phép can thiệp vào trận chiến này.

Vì Reagan đã nói thế, ngài ấy đã bảo với nó là hãy để hai người đó được chiến đấu.

Chính vì vậy, cả một vùng rộng lớn bị biến thành đống đổ nát ngổn ngang bởi nó là sàn đấu của hai kẻ cường giả uy mãnh.

Các mảng đất bị xới tung lên, các hố khổng lồ xuất hiện trên mặt đất như hậu quả của những vụ nổ khí gas.

Xích Lang lúc này mang hình dạng của một con sói lớn với bộ lông đỏ rực như lửa.

Nó nằm nghiêng trên nền đất, bị ghì chặt lại bởi những rễ cây nâu xù xì như những con trăn khổng lồ.

Toàn thân Xích Lang chi chít vết thương, máu từ cơ thể nó tràn ra đầy đất. Nó nằm đó như hấp hối.

Còn người khiến nó ra nông nỗi ấy vẫn đang lãnh đạm đứng nhìn từ trên cao.

Ánh mắt thiếu niên lạnh lùng nhìn Xích Lang như nhìn giòi bọ trên đất. Và chỉ cần một cái giẫm chân thôi, y cũng có thể làm nó tan xác.

Chỉ cần ngửa đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng. Ta có thể thấy vị tiên nhân trẻ tuổi, dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết.

Một thân y phục màu ngọc lục, tóc đen dài tùy ý buộc lên một cách lỏng lẻo. Thiếu niên vận lục y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng. Đường nét gương mặt sắc bén như được chạm khắc, không thể đoán định cảm xúc ẩn chứa bên trong.

Đôi con ngươi vô thần tựa như mắt cá chết, lại đen như mực tựa xoáy nước sâu lay láy. Chỉ có thể dùng "lãnh nhược băng sương" mới nói lên hết vẻ đẹp của y.

Xung quanh Dạ Thiên là sáu thanh kiếm được cấu tạo bằng nước, chúng đều hướng mũi kiếm về phía Xích Lang.

Chỉ riêng có thanh kiếm màu xanh ngọc sáng trong như bảo thạch, có treo một miếng ngọc bội hình đám mây. Nó nằm ngang trước mặt thiếu niên, ngang tầm tay cậu ấy.

Dựa vào tình hình này, có lẽ trận chiến đã kết thúc với kết quả quá rõ ràng. Đám Gamma cũng đã đến nơi và nhìn thấy diện mạo khác thường của Dạ Thiên. Bộ dạng ấy trông giống mấy người được gọi là tu sĩ theo miêu tả của tiểu thuyết Huyền Thiên.

Dạ Thiên thở dài một hơi, Vân Tiêu và các thanh kiếm nước biến mất. Cậu cũng trở về dáng vẻ thư sinh thường ngày.

Cậu hạ thân xuống đất, đi tới chỗ đám Gamma đang đứng, cả cậu và đám Gamma đều im lặng không ai dám nói lời nào.

Đám Mary sau khi nhận thấy có sự trợ giúp của Bạch Sắc Thiên Trụ thì đã sớm rời đi để thu thập thông tin từ các tổ chức mà họ đang tham gia.

Để phá vỡ bầu không khí trầm mặc ấy, Reagan thản nhiên cõng Khánh Châu đi tới.

"Ơ hơ! Mấy nhóc cũng giỏi ha? Không có đứa nào bị thương là tốt rồi."

Giọng nói bình thản mang theo nét vui tươi vang vọng khiến cho tâm tình của đám nhóc càng thêm nặng nề hơn.

Ngoại trừ Dạ Thiên thì hầu như cả đám Gamma đều chưa hề làm gì cả. Không, chúng đã không thể làm được gì cả. Thậm chí, sự hiểu biết của chúng về người mà chúng đã sống chung suốt mười năm trời cũng thật hạn hẹp.

Lúc này, Khánh Châu lờ mờ tỉnh dậy. Reagan nhẹ nhàng hạ cô ấy xuống, dùng [Bugg-Shash] để thuật lại mọi chuyện, từ việc đám dị thú, đến việc của Đế Minh và tình hình hiện tại của mấy nhóc Gamma.

Xong cùng lúc đó, cô vẫn nói chuyện với đám Gamma.

"Các em có cảm thấy bất lực không? Cảm thấy hụt hẫng và chán nản? Đơn giản thôi! Em chỉ biết được về một người khi người ta cho em biết thôi.

Và nếu các em thấy căm phẫn sự bất lực của bản thân, đó là vì các em quá yếu. Cô hi vọng, qua sự việc lần này, các em sẽ xác định được rõ mục tiêu của mình. Và mục tiêu ấy chính là mục đích của một năm học bổ sung này. Rất cảm ơn các em nếu các em chịu hợp tác!"

Cô nói một tràng dài. Đám Gamma cũng rất chăm chú lắng nghe, biểu cảm trên mặt chúng trở nên nghiêm túc hơn, tâm trí chúng như đã sáng tỏ.