Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 151: Huyết Tế Hoàn Sơn (Thượng)




Nam tử trẻ tuổi bị người mặc hắc y nhìn chăm chú có một mái tóc tím sẫm, tuổi tầm hai mươi bảy hai mươi tám, khuôn mặt gầy ốm lại thập phần cương nghị, hiện đang dùng ánh mắt phức tạp trông về phía hai vị ân sư của mình nơi xa xa.

Thần Vô Cương!

Ma Lập Tuyết!

Hai cái tên này, là hai bậc chí tôn duy nhất đột phá Nguyên anh, bước vào cảnh giới Hóa thần, là người cường đại nhất đại địa Đông Linh!

Một người là thần, một người là ma!

Nhưng hôm nay hai vị thần ma lại triệu tập toàn bộ cường giả hàng đầu Đông Linh tới đây để làm chứng cho họ.

Không phải ganh đua cao thấp, mà là cùng nhau chịu chết!

“Thật muốn chiến một trận với Man binh Bắc Nham!”

“Đáng tiếc, mười lăm năm trước bản tôn không cẩn thận tiến vào ‘lung’ cảnh của kiếm đạo, cho đến ngày nay vẫn không thể thoát ra ý cảnh mơ hồ tán hình, không thể phát huy sức mạnh cao nhất của tu sĩ Hóa thần.”

Vô Cương bạch y ngẩng đầu nhìn phương xa, lỗ hổng không có khả năng bổ cứu trên vách tường Thần Phong phía Bắc Đông bỗng chốc ánh vào đáy mắt. Nỗi lòng dao động nhiễu loạn, bóng dáng hắn lập tức lúc ẩn lúc hiện, góc tay áo thế nhưng như đám mây trắng, tản ra lại ngưng tụ, tựa hồ không phải vật thật.

Trên Chiêu Diêu Tinh, giữa bốn lục địa Đông Linh, Bắc Nham, Tây Kỳ, Nam Đỉnh vốn dĩ đều có vách tường Thần Phong ngăn cách, các bên không giao lưu qua lại, cường giả bốn vực mỗi người mỗi việc đạt thành thoả thuận chung.

Nhưng tháng trước sấm sét đáng sợ vô cớ xuất hiện, năng lượng lớn kinh người, vậy mà phá vỡ vách tường Thần Phong phía Bắc Đông!



Bắc Nham hiếu chiến, xuyên qua lạch trời tàn tạ kia, một số cường giả Đông Linh đã đánh hơi được khí tức của chiến tranh và máu huyết.

Tai ương diệt giới, chạm vào là nổ ngay.

Nghe Thần Vô Cương cảm khái, Ma Lập Tuyết cuồng tiếu một trận: “Ha ha ha ha, giới chiến sao, Tinh chủ Thần gia căn bản mặc kệ, chúng sinh Đông Linh chỉ có thể dựa vào chính mình. Hai lão bất tử chúng ta nếu không thể ra chiến trường, vậy giao phó mảnh thiên địa này cho người trẻ tuổi đi!”

Nam tử hắc y phất tay áo, tuyết đen đầy trời như bị lực lượng tác động, bỗng dưng hóa thành một lốc xoáy thật lớn trên trời cao, tiếp đó điên cuồng rót vào ma nhãn màu xanh đột nhiên mọc ra giữa mày hắn!

“Sư tôn!”

“Phanh” Liên Tử Trạc quỳ gối giữa không trung, nước mắt trong suốt xẹt qua gương mặt cương nghị.

“Lấy xương cốt Hóa thần, đúc Trảm Thần Chi Nhận … Hai vị chí tôn tuy đều gặp trở ngại trong công pháp, nhưng lại lấy sinh mệnh, tiếp tục bảo hộ thương sinh Đông Linh. Đây mới là tấm gương đáng để tu sĩ chúng ta học tập, đây mới là chí khí mà cường tôn một giới nên có!”

Một nữ tử gần đó nhẹ giọng thở dài, trong thanh âm chất đầy bất đắc dĩ và thương tiếc.

“Bảo hộ Liên Tử Trạc!”

Không biết ai la lên, hai nam tử biểu tình lạnh lùng lập tức giáng xuống từ trên trời, kéo nam tử trẻ tuổi đang khóc không thành tiếng ra xa trăm trượng, lúc này mới tránh cho hắn bị tuyết đen quay cuồng gây thương tích!

Rốt cuộc, ở tuổi hai mươi chín, tu vi của hắn chỉ tới Nguyên anh Trung kỳ.

“Ha ha ha ha ha ha!”



Âm thanh cuồng tiếu của Ma Lập Tuyết lấn át băng tuyết bạo ngược ngập tràn đất trời, lực lượng đáng sợ ấp ủ dồn nén trong lốc xoáy tuyết, chậm rãi cứa ra vô số vết máu trên con mắt thứ ba giữa mi tâm hắn.

Ma khí bạo động!

Đại địa nức nở, trời cao than khóc, uy áp dường như sắp hủy thiên diệt địa bực này, tựa hồ ngay chính Ma Lập Tuyết cũng đã không thể khống chế!

Trái tim bảy vị Nguyên anh đại viên mãn kinh hoàng, một mặt lại lần nữa lui về phía sau, một mặt mạnh mẽ áp xuống bản năng muốn xoay người bỏ trốn trong lòng mình.

Thật đáng sợ!

“Không hổ là lực lượng của Thần Ma!”

Một lão khất cái dơ bẩn quấn chặt bố y trên người, gió tuyết ngưng kết thành băng đọng lại trên tóc hắn, giọng hắn khàn khàn run rẩy, mà ánh mắt hắn nhìn chăm chú phương xa thì vừa kính vừa sợ.

“Vì thiên địa lập tâm, vì thương sinh lập mệnh, Vô Cương ta vốn là cá đồng Tây Hải, cả đời nhận lấy từ biển lớn, hôm nay hoàn trả cốt nhục tinh hồn cho chúng sinh Đông Linh!”

Ngay lúc cuồng phong và khí tức tử vong khuấy động khắp thiên địa, tiếng thét dài của Thần Vô Cương như một mũi tên lửa lao nhanh vào cơn bão tuyết. Trong khoảnh khắc, thời gian tựa tĩnh lặng!

Oanh!

Thần Vô Cương tự bạo!

Bạch y hủy diệt, cốt nhục tán loạn!