Chương 106: Diên Ứng tự
Chương còn chưa làm xong bộ cờ vua thì Bùi Như Lạc bảo rằng Trịnh Lam Khuê sẽ đi chùa cầu an, Chương cũng được cho đi cùng.
Lúc này đã là cuối tháng 7 âm lịch, trời hay mưa lớn.
Chương dậy sớm theo Bùi Như Lạc cùng những người khác rời phủ bằng cổng chính. Chương không hỏi nên không biết sẽ đến chùa nào nhưng lối đến chùa khá xa, đi qua một toà thành lớn, tường cao có chỗ dễ đến hai trượng. Thấy Chương có vẻ ngạc nhiên, Bùi Như Lạc nói:
-Đây là thành Luy Lâu, nó được xây đâu quãng ba chục năm trước.
-Ô! Vậy là từ hồi Lý Nam Vương hả chú?
-Lý Nam Vương từng ở thành này một thời gian, sau quân Hoa quốc đánh mạnh, thành vỡ nên mới bỏ. Ngươi gần thành Bát Vạn, thành đó lớn hơn thành này có gì mà lạ?
-Cháu thấy thành ấy cao hơn chứ cũng chưa được vào trong bao giờ. Thế thành này bỏ hoang hả chú?
Bùi Như Lạc bật cười:
-Ngươi thật nhờ khạo, thành này đã được gia cố. Nào có dịp ta đưa ngươi vào chơi.
-Vào đấy bán hàng được không chú?
-Không, trong thành chỉ có quân doanh.
-Thế vào làm gì ạ?
-Ngươi không muốn xem trong đó?
Chương lấm lét nhìn trước ngó sau:
-Cháu sợ vào đấy b·ị b·ắt làm lính thì khổ, làm lính sao kiếm được tiền hả chú.
Bùi Như Lạc khẽ chau mày, không nói gì thêm. Đoàn hơn hai chục người đi dọc theo con đường đất dọc theo tường thành, ngăn cách bởi một hào nước đầy những khóm bèo tây, lục bình bề rộng đến năm trượng. Chương thấy một vài tháp canh cắm kỳ hiệu bằng chữ Hán.
Một ngôi chùa khá lớn, mái ngói đỏ tươi, trước sân chùa có một hồ rộng trồng đầy sen. Chùa lớn chỉ cách thành một con đường đất rộng. Bùi Như Lạc cho biết nơi này là Diên Ứng tự, trước cửa chùa độ non một dặm là nhánh nhỏ của sông Dâu. Cửa chính thành Luy Lâu nằm ở hướng đó. Chương gật gù nhưng tỏ vẻ không để tâm, cậu tuyệt đối tránh hỏi đến việc liên quan quân cơ.
Khuê vào chùa, Chương cùng mấy đầy tớ sau khu khiêng những sọt đựng ngũ cốc vào chùa xong thì ở ngoài trông coi ngựa, cậu tranh thủ hỏi thăm gia cảnh từng người. Cổng chùa có bán nhiều thứ quà vặt, Chương mua cho mọi người ăn trong khi chờ đợi Khuê.
Như mấy đầy tớ cho biết thì Khuê vào chùa phải quá Ngọ mới hồi phủ. Nắng đã lên cao, bọn Chương kẻ đứng người ngồi nơi gốc đa ngoài khuôn viên chùa, gần ao sen. Quãng cuối giờ Tỵ, có ba vị cao tăng từ trong chùa đi, mấy bà mấy cô buôn bán nhang đèn đều đứng dậy chắp tay chào. Ba vị cao tăng chia lộc cho mọi người, mấy người đầy tớ cũng chạy đến, bọn họ được cho mỗi người một cái oản và dăm ba quả chuối, có người được quả na.
Chương không đến nhận lộc, cậu nửa nằm nửa ngồi vắt chân chữ ngũ ngắm ao sen suy tư. Nãy giờ nhìn dân chúng đến chùa, người nào người nấy ăn vận tươm tất. Mấy bà buôn thúng bán bưng ăn vận cũng chẳng vá chằng vá đụp, rõ là dân ở đây sung túc, no đủ.
-Mô Phật! Ao sen có gì mà thí chủ đây ngắm lâu đến vậy?
Chương ngoái lại thấy vị sư tuổi ngoài ngũ tuần đã đến gần bên tự lúc nào, cậu vội đứng dậy đáp lễ.
-Thí chủ đây là người vùng khác?
-Cháu là thuộc hạ của tiểu thư Lam Khuê, cô ấy vào lễ chùa nên cháu chờ ở ngoài này cùng những người khác.
-Thí chủ không phải gia nô của Lý phủ?
-Cháu không biết, cháu mới đến phủ, chỉ là thuộc hạ của tiểu thư.
-Dân chúng thấy nhà sư đều vây lại nhận lộc, cớ sao thí chủ lại không?
-Cháu mới ăn khi nãy nên không đói, để dành phần những người cần hơn ạ.
-Nam mô a đi đà Phật! Bần tăng là Sùng Phạm, trụ trì Diên Ứng tự.
Chương nhất thời không hiểu ông sư vì sao lại nói danh tính, cậu nhìn quanh thấy những người đầy tớ đang ngồi chồm hổm ăn đằng xa, hai vị cao tăng vẫn phát lộc.
-Đêm qua bần tăng nằm mộng thấy thanh long bay lượn trước cổng chùa nhiều đận vào giữa trưa nhưng nhất quyết không chịu vào. Bần tăng cho là có điềm nên canh giờ này ra đây. Thí chủ, thí chủ chả hay tên họ là gì?
-Cháu tên Mạc Văn Chương ạ.
Ánh mắt vị cao tăng thoáng chút thay đổi, chỉ một thoáng.
-Đầu năm nay bần tăng có dịp ngồi đàm đạo với Khuông Vạn Thái sư Ngô Chân Lưu, trụ trì Linh Sơn cổ tự. Bần tăng có nghe Thiền sư nhắc đến thủ lĩnh Thiên Đức quân cũng họ Mạc tên Chương, tuổi mới đôi mươi, dáng người cao lớn, tướng mạo phi phàm.
Ánh mắt của vị cao tăng nhìn Chương như chờ đợi lời xác nhận, Chương không lảng tránh ánh nhìn, thản nhiên đáp:
-Cháu gốc làng Đa Hội bên bờ Bắc, là thuộc hạ của tiểu thư Trịnh Lam Khuê. Dân Vạn Xuân mình đông vô kể, người trùng họ tên có gì lạ đâu, thưa đại sư?
-Mô Phật! Nhân dạng có thể giả nhưng khí chất không thể giống.
-Chẳng hay đại sư muốn nói gì với cháu?
-Mô Phật! Bần tăng chỉ là vô tình thấy thí chủ ngắm ao sen nên hỏi chuyện vậy. Ngoài này nắng nôi, nếu thí chủ còn phải chờ lâu, chi bằng quá bộ vào chùa nghỉ ngơi.
-Cháu là thuộc hạ, không thể làm quá phận. Đa tạ đại sư đã có lòng quan tâm.
-Thí chủ, cổng chùa luôn rộng mở cho bá tánh. Diên Ứng tự được xem là chùa lớn nhất trong vùng này, là nơi thờ cúng và truyền dạy điều thiện. Nếu một mai chiến loạn, nhà chùa chỉ mong không bị đập phá, rơi vào cảnh hoang tàn.
Chương cười gượng:
-Đại sư nói vậy khiến cháu thấy khó hiểu quá.
-Mô Phật, bần tăng già cả, đôi lúc đãng trí, mong thí chủ bỏ quá cho. Nay mai có mưa gió, mong sao nhà chùa vẫn bình an.
-Chùa chiền là nơi thờ Phật, sao có kẻ dám làm bậy được, đại sư đừng cả nghĩ quá.
-Có lời này của thí chủ, bần tăng có thể yên lòng. Diên Ứng tự hay Linh Sơn cổ tự đều nhờ ơn có Lý Nam Vương mới có cơ ngơi bền vững. Bần tăng ăn chay niệm Phật, chờ ngày được đón quý nhân vào chùa.
Thiền sư Sùng Phạm trở vào chùa bỏ lại Chương bên gốc đa. Chương nuốt nước bọt, miệng đắng ngắt. Chương không hiểu tại sao trụ trì Diên Ứng tự lại nhận ra cậu. Chương chưa bao giờ gặp vị Thiền sư này, ngay cả Linh Sơn cổ tự cậu cũng chỉ đến dăm ba lần mà thôi.
Nhìn lại bản thân một lượt, Chương thấy mình không có điểm nào khác biệt với một đầy tớ hay một tráng đinh phải khom lưng kiếm miếng ăn. Thân phận thấp hèn như này sao vị cao tăng lại nói những lời như vậy?
-“Cần phải cẩn trọng hơn, bị lộ thân phận là mệt lắm.”
Chương hãy còn cảm thấy vài phần thấp thỏm thì tròn mắt ngạc nhiên khi thấy chú tiểu từ trong sân chùa đi ra thấy dáng dấp quen quen. Chẳng ai để tâm đến chú tiểu nhưng khi chú tiểu đứng cách một quãng nhìn Chương thì cậu ngạc nhiên thật sự.
-“Sao thằng Tôn lại cạo đầu làm sư thế này?”
Chương đứng ngây ra nhìn một lúc, đến khi chú tiểu khẽ cúi đầu chào rồi chậm rãi bước về bên hông chùa. Chương vội chạy đến hỏi mấy người đầy tớ chỗ giải quyết nỗi sầu. Một người vẫy tay hỏi chú tiểu, chú tiểu lại gần và bảo sẽ chỉ đường.
-Sao em lại cạo đầu?
-Em mới vào chùa được hơn một tháng, nơi này gần thành Luy Lâu.
-Thiếu gì cách mà cạo đầu làm sư?
-Ở đây vừa no bụng lại quan sát động tĩnh trong thành được thầy ạ.
-Sao em biết thầy đến?
-Chị Nguyệt báo với bọn em là thầy đã sang đây nhưng chưa rõ nơi ở. Chúng em chia nhau ra tìm, em ở trong chùa dễ cho mọi người đến báo tin. Ban nãy em vô tình thấy thầy, em mừng quá. Bây giờ thầy ở đâu?
-Lý phủ.
-Hả? Đó là phủ đệ của Sứ tướng Lý An, sao thầy vào được?
Chương nói vắn tắt cho Tôn, dặn Tôn báo ngay tin về bản doanh.
-Em nghe nói chị Bình và chị Duệ vì lo cho thầy mà hao mòn, ăn chẳng chịu ăn vì thầy bặt tăm hơn nửa tháng nay chẳng rõ sống c·hết ra sao.
-Nói hai chị ấy phải ăn uống đầy đủ, đấy là lệnh. Nếu ta về mà cô nào gầy gò thì ta sẽ ưu tiên cô còn lại.
Tôn cho biết, người của Bỉnh Di cũng trà trộn trong vùng. Đội trinh sát được tăng thêm chục người, hơn nửa tháng nay giả làm hành khất đi dò la tin tức của Chương.
-Nói với chị Nguyệt cho Thái Hương bắt mối với thầy, lấy tên huý, tìm cách gặp thầy gần làng Trống, Mái. Thầy cần hai mối liên lạc riêng biệt phòng khi cần. Còn thành Luy Lâu em đã dò la được gì?
-Vào thành rất khó, em nghe loáng thoáng trong thành có khoảng tám nghìn tinh binh, Sứ tướng Lý An trực tiếp chỉ huy.
-Cần phải có người trong thành, thành này là duy nhất ở Siêu Loại nhỉ?
-Vâng.
-Lý Lệnh công trong thành?
-Tin tức về ông ta rất mù mờ, dân vùng này thần phục ông ta vì hiền lành đức độ. Nếu dò hỏi dễ bị chú ý thầy ạ.
-Thầy cần biết trong thành có bao nhiêu binh mã, số binh mã đông ắt cần nhiều lương thảo, tìm cách xin vào theo lối ấy. Dặn chị Nguyệt vậy. Cần túc trực gần cổng thành xem nơi ở của Lý Lệnh công nơi nào.
-Trước đây có lần lọ mọ theo đuôi Lý Lệnh công đến gần làng Thư Đôi nằm ở mé Tây Nam Diên Ứng tự thì bị chặn lại.
-Xa không?
-Khoảng sáu dặm đường ạ.
-Không cần vào làng, chú ý đến lương thảo hay bất cứ thứ gì chuyển vào làng ấy xem có điều bất thường hay không. Thôi, đứng đây lâu người ta sinh nghi, thầy đi nhé.
Đi vài bước chân, Chương quay lại dúi vào tay Tôn mấy chục đồng.
-Trụ trì chùa này là sư Sùng Phạm?
-Sư thầy có giao tình với Khuông Vạn Thái sư và có thiện ý với Thiên Gia Bảo Hựu. Sư thầy nói Thiên Gia Bảo Hựu sớm muộn sẽ là chủ của cả vùng này.
-Hoa quả chín ép ăn không ngon, có dịp hãy chuyển lời của thầy như vậy. Yên tâm, nếu chúng ta đánh thành Luy Lâu sẽ không hại đến bá tánh, không đụng đến một viên ngói của chùa.
Chương tất tả chạy lại gốc đa nhưng vẫn phải chờ đến cuối Ngọ mới thấy Trịnh Lam Khuê từ cổng chùa đi ra.
Đoàn người lục tục theo Trịnh Lam Khuê ra về dưới cái nắng gay gắt của trưa hè. Non nửa quãng đường, Bùi Như Lạc chạy xuống cuối đoàn bảo Chương mau đi lên trước, Lam Khuê muốn hỏi chuyện. Chương có đôi chút lo lắng, sợ sư trụ trì nói gì đó với Lam Khuê thì hỏng hết đại sự.
-Anh Chương ở trong phủ đã quen chưa?
-Thưa tiểu thư, so với ở làng Ngũ Vạn thì hơn nhiều ạ. Tiểu nhân đã quen.
-Anh không phải đầy tớ của ta, cũng không phải đầy tớ của phủ.
Đoạn Lam Khuê thảy cho Chương một túi khá nặng, bên trong toàn tiền đồng.
-Chỗ đấy là hai trăm đồng, anh đã theo ta hai mươi hai ngày. Ta trả trước anh hai mươi đồng nên đó là số còn lại.
-Tiểu thư đưa cho ta số tiền này là có ý đuổi ta đi?
-Anh đến phủ, ta chưa bảo anh làm gì anh đã kiếm ra một nén bạc đưa cho ta, ta trả công thuê anh có hơn ba tiền, ta vẫn có lợi. Hôm rồi Hàn Thuyên tiên sinh đến phủ đàm đạo với nghĩa phụ của ta, anh quen Hàn Thuyên tiên sinh?
-Cũng không tính là quen, thưa tiểu thư.
-Tiên sinh đánh giá anh rất cao khiến nghĩa phụ ta tò mò. Chiều nay chú Lạc sẽ đưa anh đến gặp nghĩa phụ.
-Tiểu thư, ta… ta… - Chương lo lắng. - Ta phải làm gì? Đối đáp ra sao? Thực tình ta bán hàng cho Thuyên tiên sinh cũng… cũng đắt, sợ ông ấy…
-Tiên sinh mến tài anh, chính tai nghe tiên sinh nói. Anh ra ngoài một hai nói tốt về ta, đặt cho ta những điều tốt mà ta chưa làm được, anh có ý gì?
-Tiểu thư thuê ta, ta là người của tiểu thư. Mặt mũi của tiểu thư là của ta nên ta làm vậy.
-Anh sáng dạ lại còn khéo ăn khéo nói, ta nghĩ mãi chẳng biết nên đối đãi với anh thế nào cho phải. Ta giấu thân phận, anh biết rồi cũng không thắc mắc là cớ làm sao?
-Tiểu thư đối tốt với ta, tiểu thư là ai đi chăng nữa thì ta cũng vẫn nghe theo sắp đặt của tiểu thư cả.
-Nếu ta không có tiền trả anh nữa thì sao?
-Khi ấy chúng ta ngang hàng, tiểu thư là bạn của ta.
-Bạn?
-Đối với ta là vậy.
-Khác biệt giữa bạn và đầy tớ là gì đây?
-Tiểu thư trả hai mươi hai ngày công sòng phẳng như vậy, lại không coi ta là đầy tớ nghĩa là đã xem trọng ta. Ta bây giờ vẫn chẳng có gì ngoài đôi bàn tay nên nếu là bạn của tiểu thư, ta có thể giúp gì đó.
-Cụ thể hơn?
-Ta sẽ không gọi tiểu thư là tiểu thư nữa, bạn bè thường gọi tên nhau.
-Anh luôn có những lời thật lạ nhưng càng ngẫm ta lại càng thấy có lý. Trước ta coi anh ngang hàng với ta, nay vẫn vậy.
Dứt lời, Trịnh Lam Khuê thúc ngựa đi nhanh, Chương dừng lại đi cuối đoàn suy nghĩ về cuộc gặp sắp tới.