Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 107: Môn khách




Chương 107: Môn khách

Nhờ chuyến đi Diên Ứng tự, Chương biết Lý phủ cách Luy Lâu thành khoảng bốn dặm đường. Thành Luy Lâu có thể coi là trung tâm của Siêu Loại, ngoài Diên Ứng tự còn có chợ Diên Ứng ở gần đó nhưng Chương chưa được đến nên chưa biết rõ.

Bùi Như Lạc dẫn Chương đến bái kiến Sứ tướng Lý An, đến cửa lớn, Chương chờ Bùi Như Lạc vào bẩm báo, lát sau ông ta trở ra, Chương khom lưng đi theo. Chương không biết Lý An nhưng chỗ ngồi biểu thị cho địa vị. Hai hàng tả hữu có mấy người vận áo ngũ thân đang ngồi, người nào người nấy tuổi đều ngoài tứ tuần. Lý An vận y phục giản dị, Trịnh Lam Khuê đứng cạnh ông ta.

Chương thi lễ báo danh nhưng chưa được cho ngồi.

-Ta nghe Thuyên tiên sinh và nghĩa nữ của ta nói về ngươi. Ngươi không biết chữ lại biết đối thơ, làm thơ và… ờ… vài thứ lạ lẫm đem bán lấy tiền? Thơ phú ngươi học lỏm của ai?

-Thưa đại nhân, trước tiểu nhân nghe ông nội và cha đọc mà thuộc vài bài thơ, nghe nói chúng do một người tên Nguyễn Công Trứ viết ra. Còn về câu đố mẹo và đáp thơ, thực tình tiểu nhân không dám giấu, đến chín phần mười học từ các cụ cao niên rồi đám trẻ mục đồng.

-Ngươi quê Đa Hội sao không rèn sắt cho Vũ Ninh vương hoặc làm cuốc làm cày?

-Bẩm đại nhân, tiểu nhân không phải quê gốc ở làng ấy, ông nội là lưu dân được cho ở trong làng. Vài năm trước ông và cha mẹ của tiểu nhân bệnh mà mất, em gái tiểu nhân đi làm hầu gái rồi cũng bặt vô âm tín. Tiểu nhân thấy làm cuốc làm cày không được bao nhiêu, làm kiếm rèn đao ráo mồ hôi cũng lại hết tiền nên mới rời làng kiếm kế sinh nhai.

-Ừ! - Lý An gật đầu. - Bên Vũ Ninh vương đất rộng người đông, chẳng thiếu nơi cho ngươi tung hoành, cớ sao ngươi lại sang bờ Nam xin nương nhờ Thiên Gia Bảo Hựu?

-Dạ bẩm, dạo gần đây bên bờ Bắc trong dân truyền nhau tin Thiên Gia Bảo Hựu tiếp thu lưu dân sau khi đánh thắng Sứ tướng. Tiểu nhân nghe nói hơn ba nghìn dân bờ Bắc là gia quyến của binh sĩ dưới quyền Tả Tướng quân Kiều Công Ngạn được cho sang bờ Nam. Tất cả sẽ được cấp nhà, cấp ruộng, cho trâu nên tiểu nhân liều một phen.

-Liều một phen? Bằng cách nào?

Chương gãi đầu nhìn Lý An, nhìn Lam Khuê, nhìn một lượt những người có mặt rồi ấp úng:

-Tiểu nhân dùng gia sản cha mẹ để lại là nhà cửa, ruộng vườn đem biếu… biếu hương thân để… để có tên trong số người được cho sang bờ Nam. Thưa đại nhân… việc… việc này thật đáng xấu hổ nên…

-Hử? Số dân đó ở đâu?

-Dạ bẩm, số dân ấy được cho ở trong làng gần chân núi Linh Sơn. Có ba làng tên là Nguyệt, Duệ và Lâm. Mấy làng ấy do quân Thiên Đức kiểm soát nhưng thật là… là quân ấy giống đám đầu trâu mặt ngựa. Tiểu nhân đành đem ra số tiền còn lại biếu quân sĩ, họ cho tiểu nhân và ba em họ sang Thiên Gia Bảo Hựu nhưng…. Dạ… cũng chưa khá hơn là mấy song cũng được cho một nhà, cho ăn. Còn… còn sau đó thì tiểu thư hẳn đã thuật cho đại nhân cả rồi.

-Thuyên tiên sinh có nói ngươi là kẻ sáng dạ, vậy nay ta cho gọi đến, ngươi cho chúng ta thấy trí của ngươi. Ngươi ra câu đố thử xem?

-Dạ… dạ…



Chương nhìn quanh, thấy con mèo liền đố:

-Cái đầu giống mèo, chân giống mèo, và tai giống con mèo, nhưng không phải con mèo, là con gì ạ?

-Hử?

Lý An nhất thời rướn mày rồi nhìn hai bên tả hữu, bọn họ nhìn nhau thì thào. Trịnh Lam Khuê ngẫm nghĩ một hồi liền đáp:

-Chỉ… như vậy chỉ có mèo con mới giống.

Chương chắp tay thi lễ:

-Đại nhân, nghĩa nữ của ngài tài trí hơn người, quả thật đó đúng là con mèo con.

-Hử? Đơn giản vậy ư?

-Thưa đại nhân, các câu đố của tiểu nhân không khó, chỉ là các nho sĩ đọc nhiều sách thường biết đến những thứ cao siêu. Tiểu nhân ít chữ, các câu đố chỉ quanh quẩn trong những thứ gì tiểu nhân nhìn thấy thôi ạ.

-Được! - Lý An gật gù. - Ngươi hãy ra thêm một câu đố khác ta nghe.

-Vừa bằng cái đĩa, xỉa xuống ao, ba mai chín cuốc mà đào không lên. Dạ, là cái gì ạ? Thưa đại nhân?

Ai nấy lắc đầu, Lam Khuê cũng nhìn Chương chờ đợi đáp áp. Chương chậm rãi nói:

-Thưa đại nhân, khi tiểu nhân đọc câu đố vừa rồi, mọi người đều nghĩ đến thứ gì mà dùng cuốc, dùng mai để đào nên sẽ không nghĩ ra được. Mặt trời và mặt trăng in bóng xuống ao thì đào làm sao được ạ?

Lý An vỗ đùi đen đét, giọng hỉ hả:

-Hay! Đúng! Ngươi thật sáng dạ. Quả đúng ta nghĩ mãi không biết thứ gì ở dưới ao đào mãi lại không được. Khá, khá lắm. Bay đâu ban thưởng cho Cả Chương đây một nén bạc.

Một người đứng lên hỏi Chương vài câu rồi chỉ ra ngoài sân, nói Chương nếu có thể hãy làm thơ nói về con chó.



-Tiểu nhân không hay chữ, làm thơ khó có vần điệu nên mong các ngài lượng thứ.

Lý An gật đầu cho phép, Chương đọc:

-Thoạt thấy chủ về ngoe nguẩy theo; Than ôi! Con chó ngỡ con mèo.

Đoạn cậu chắp tay:

-Bẩm đại nhân, tiểu nhân mới nghĩ được hai câu ấy thôi ạ.

-Hai câu thơ vừa rồi nghe cũng tạm thôi. - Lý An nói. - Nhưng một kẻ như ngươi có thể nghĩ ra cho xuôi tai thật là tốt lắm thay.

-Bẩm đại nhân, nay ngài cho gọi tiểu nhân đến, tiểu nhân có làm sẵn một bài thơ tặng ngài.

-Tặng ta?

-Thưa vâng!

-Vậy ngươi đọc cho mọi người cùng nghe.

“Ao thu lạnh lẽo nước trong veo,
Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo.
Sóng biếc theo làn hơi gợn tí,
Lá vàng trước gió sẽ đưa vèo.
Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt,
Ngõ trúc quanh co khách vắng teo.
Tựa gối, ôm cần lâu chẳng được,
Cá đâu đớp động dưới chân bèo.”

Chương vừa đọc vừa nhớ đến cụ Nguyễn Khuyến. Bài thơ này ai đã cắp sách đến trường gần như thuộc cả.

-Hay! Một bài thơ hay! Bay đâu lấy giấy ra đây!

Không riêng Lý An mà tả hữu dưới trướng đọc đi đọc lại mấy lần đều tấm tắc khen thơ hay. Họ không lý giải được vì sao một kẻ như Chương lại có thể làm thơ hay đến vậy.

Trịnh Lam Khuê mau chóng viết lại bài thơ, Lý An lộ vẻ hài lòng. Sau này ông ta cho mời một người hay chữ viết lại rồi treo lên tường.

-Ngươi khiến ta rất tò mò, một kẻ như vậy cớ sao lại phiêu dạt đến đây?



-Thưa đại nhân, là do tiểu nhân may mắn gặp tiểu thư Trịnh Lam Khuê, tiểu thư dẫn tiểu nhân về phủ, tạo điều kiện cho tiểu nhân phát huy khả năng nên mới được vậy. Dạ bẩm, trước đây xung quanh tiểu nhân cũng toàn người chẳng biết chữ nghĩa như tiểu nhân, thế nên…

-Ngươi còn rất khéo ăn nói, được, từ nay ngươi sẽ là môn khách của ta.

-Đa tạ đại nhân thưởng hậu nhưng tiểu nhân cần sự đồng ý của chủ nhân là tiểu thư.

-Ồ! Ta nghe nghĩa nữ nói ngươi không phải là thuộc hạ. - Lý An lại cười. - Ngươi thật khéo ăn nói. Nghĩa nữ của ta một hai nói tốt cho ngươi, nay ta mời ngươi là môn khách, ấy cũng là trọng cái tài, cái trí của ngươi đó.

-Đội ơn đại nhân, đội ơn đại nhân. Để tỏ lòng biết ơn, nội trong ngày mai tiểu nhân sẽ biếu Lý đại nhân một món quà mà khắp gầm trời này không ai có.

-Hả? Là thứ gì?

-Lý đại nhân là một võ tướng uy danh thiên hạ, tiểu nhân tuy không biết điều binh khiển tướng, cũng không hay chữ nên tiểu nhân đang làm ra một bàn cờ, gọi là cờ Lý Vạn Xuân.

-Cờ Lý Vạn Xuân?

Chương lấy trong người ra mấy quân cờ đã thành hình.

-Thưa Lý đại nhân, do tiểu nhân không biết chữ nên chơi cờ tướng rất khó. Cờ đó lại của Hoa quốc, tiểu nhân chế tạo ra cờ này, người không biết chữ nhìn hình dáng quân cờ là chơi được ạ.

Trịnh Lam Khuê nhận mấy quân cờ của Chương đưa cho Lý An, Chương tranh thủ giải thích ngắn gọn. Cậu đổi quân vua và hậu thành quân tướng và phó tướng cho phù hợp.

-Có mười sáu quân cờ gồm có 8 quân Tốt, 2 quân Xe, 2 quân Tượng, 2 quân Mã, một quân Tướng và Phó tướng ạ.

-Nghe ngươi nói nãy giờ, ta chưa hình dung hết được nhưng quả thật một đội quân cần kỵ binh, bộ binh. Tượng binh trên thượng du có đấy, còn quân Xe, tác dụng ra sao? Vì sao mỗi quân này chỉ một cặp?

-Dạ bẩm, một cặp để hai tướng còn chỉ huy chứ ạ. Quân Xe thì tiểu nhân nghĩ cần phải có để chuyên chở, cách đi cũng như quân xe trên cờ tướng. Tiểu nhân bỏ quân Sĩ và Pháo vì… thưa Lý đại nhân, những thứ ấy ngoài tầm hiểu biết của tiểu nhân.

Lý An gật gù ngồi ngắm nghía thêm chốc lát rồi trả lại những quân cờ cho Chương và cho lui.

-Con à, hắn thực là bậc kỳ tài. Nếu hắn biết chữ nghĩa nữa thì… thực ta không biết tiền đồ của hắn ra sao. Những kẻ như này con cần có thêm, giữ làm tâm phúc. Hắn nay là môn khách, hãy đối đãi trọng trị để hắn phát huy khả năng. Hắn thực không biết võ nghệ và chữ nghĩa thật sao?

-Thưa cha, từ lúc con biết hắn ta đến nay đã hơn một tháng, thật là chữ nghĩa hắn không biết, đôi ba lần con đã khéo léo cho hắn cầm bút nhưng hắn còn chưa biết cầm cho đúng. Võ nghệ lại càng không, con luyện võ bấy lâu con biết. Con đã nhờ sư phụ con đến xem giúp và sư phụ cũng khẳng định như vậy.

-Thế là hắn chỉ có trí, vậy cũng tốt.

Chương được cho một phòng riêng rất rộng, chăn ấm nệm êm, bàn trà tủ kệ đều bằng gỗ. Tuy vị thế đã khác nhưng Chương vẫn rủ bọn Bùi Như Lạc làm bàn cờ và bàn chải. Ngoài việc lấy lòng Lý An, Chương muốn kiếm tiền cho Trịnh Lam Khuê. Đích cậu nhắm đến là được tin tưởng, tạo điều kiện nắm được bố phòng, số lượng quân sĩ, cách điều binh… muốn vậy phải được đi lại tự do trong một danh phận mới.