Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 111: Lâm gia phủ




Chương 111: Lâm gia phủ

Lâm gia phủ tại La thành.

Lâm Chí Hoà, tự Cao Tự, tuổi ngoài lục tuần là gia chủ đời thứ ba nhà họ Lâm, người trong phủ gọi ông là Lâm lão gia. Ông nội Lâm Chí Hoà là thương nhân Hoa quốc. Lâm Chí Hoà sinh ra và lớn lên trên đất Vạn Xuân, theo nghiệp buôn bán lúc tuổi đôi mươi. Lâm Chí Hoà vẫn quen gọi Vạn Xuân là đất Giao Châu. Từ khi quân Hoa quốc rút về phương Bắc, Lâm Chí Hoà vẫn tích cực gây dựng sản nghiệp vì ông không chen chân vào chính trị. Con cái hơn chục người đều là thương nhân. Càng loạn lạc thì công việc buôn bán càng phát đạt. Thời Lý Nam Vương dựng nước, Lâm Chí Hoà khôn khéo góp tiền của thuở ban đầu nên trong hơn chục năm Lý Nam Vương tại vị, công việc làm ăn cũng vì vậy xuôi chèo mát mái.



Mười một năm trước xảy ra Tam vương chi loạn rồi quần hùng dựng cờ xưng bá không chịu thần phục. Công việc làm ăn của Lâm gia cũng vì thế mà phất lên bởi các sứ quân cần binh khí, áo giáp, lương thực. Đoàn thuyền buôn Lâm gia có hơn trăm chiếc lớn, vẫn thường xuyên mua bán, trao đổi nguyên liệu, thành phẩm giữa Hoa quốc và các sứ quân. Trong đó Phụ quốc Thái uý Tô Trung Từ là khách hàng lớn nhất, đồ Lâm Chí Hòa cung cấp đều là thượng phẩm.

Lâm Chí Hoà có nhiều vợ, vợ bé chưa đến ba mươi, vợ cả cũng ngoài lục tuần. Trưởng nam Lâm Minh Tự tuổi ngoài bốn mươi đang nắm giữ sản nghiệp.

Lâm Uyển Như là con gái vợ lẽ của Lâm Chí Hoà, mấy năm trước bệnh mà mất. Lâm Uyển Như tính khí ngang ngạnh từ nhỏ, là gái nhưng thích ngang dọc bốn phương, không muốn thua anh em trong nhà. Uyển Như từng nói sẽ tạo dựng một đế chế riêng. Lâm Chí Hoà muốn con gái yên bề gia thất, tính gả cho con cái nhà quan lại ở La thành nhưng kể từ đó Uyển Như ít về nhà.

Mười tám tuổi, Uyển Như đã theo thuyền đến Hoa quốc sau đó nhất quyết đòi ra riêng với của hồi môn mẹ để lại. Lâm Chí Hoà thương con, cũng đã cấp thêm cho một số vốn lớn thuở ban đầu. Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào, hơn một năm trước Lâm Uyển Như lại chọn ngã ba sông Thiên Đức và sông Dâu là nơi neo thuyền. Mua bán sản vật nơi ấy, chủ yếu nông sản, đem về giao mối tại kinh thành. Lời lãi chẳng được bao nhiêu. Lâm Chí Hoà đôi lần khuyên ngăn con gái hãy buôn thứ khác, những thứ mà các sứ quân cần.

Gần đây Lâm Uyển Như đem về kinh thành giày cói, có tặng ông một đôi. Thứ giày làm từ cói này mẫu mã đẹp, lại dễ làm nên sau vài chuyến hàng, các thương nhân đã đặt làm từ các nơi khiến giá cả giảm đi phân nửa. Bẵng đi hai tháng, Uyển Như lại đem về kinh thành thứ gọi là bàn chải đánh răng Thiên Bình cùng thứ bột hỗn hợp không rõ làm từ thứ gì. Gần hơn nữa, Uyển Như cho người đem biếu cha một bàn cờ có tên Lý Vạn Xuân cùng một bảng tính gẩy Cả Chương. Bảng tính gẩy thì Lâm Chí Hoà có biết song người Hoa quốc không chỉ cách dùng cho người Giao Châu. Nay ông mắt thấy tay sờ, không ngờ lại tiện lợi đến vậy.

Bàn cờ Lý Vạn Xuân là một thứ hay, bên trong chứa nhiều ngụ ý. Lâm Chí Hoà đã bảo Lâm Minh Tự giúp em gái bán những thứ ấy, cả bàn tính cũng bán và theo cách con gái nói: Gom thương nhân lại, ai mua hàng có giá trị lớn sẽ truyền lại cách dùng bàn tính gẩy. Phân nửa lợi nhuận sau khi bán được trả cho Uyển Như.

Lâm Chí Hoà không hiểu con gái từ đâu mà có những thứ này. Thêm nữa, tiền bạc lời lãi được bao nhiêu, Uyển Như lại tích cực mua sắt, đồng cùng một số mẫu giáp nhẹ. Ban đầu Lâm Chí Hoà nghĩ con gái có mối cung cấp cho Lý Lệnh công hoặc Vũ Ninh vương nhưng dường như không phải. Uyển Như mua nhiều, số lượng bao nhiêu cũng mua khiến ông lấy làm lạ.

Gần đây, kỳ hiệu Lâm gia cũng đã thay đổi, Uyển Như treo kỳ hiệu Vạn Xuân Công ty khiến Lâm Chí Hoà càng khó hiểu. Buôn bán ở Giao Châu treo kỳ hiệu Lâm gia chỉ toàn chỗ tốt, cớ sao lại đổi?

Lâm Chí Hoà cho tâm phúc đi dò la ngót một tháng trời thì biết Lâm Uyển Như có mối liên hệ nào đó với một đội quân mới nổi, tên là Thiên Đức. Vũ Ninh vương từng tiến đánh đội quân này song không rõ vì sao chiến bại, mất luôn Hữu Tướng quân cùng gần ba nghìn tinh binh. Uyển Như gia nhập đội quân này và từng làm sứ giả. Cùng một cô gái trẻ khác tên là Duệ đến thành Bát Vạn, sau đó Vũ Ninh vương cho ba nghìn dân qua sông, nghe nói còn cho cả lương thảo trăm hộc, bạc vài trăm nén.

-Một sứ quân mới? Thời nay kẻ nào cũng muốn vỗ ngực xưng vương cả. Sao Như nhi lại bạo gan đến vậy? Xưa nay sứ giả có bao giờ là nữ nhân?

-Bẩm lão gia, quân Thiên Đức ấy không rõ mạnh yếu đến đâu, không thể thám thính nhưng dân vùng bờ Nam sông Thiên Đức bảo rằng chủ tướng của quân ấy là một người trẻ tuổi mới đôi mươi, hành tung vô cùng kỳ lạ. Chừng một năm trước đột nhiên dựng cờ, là một phần của Thiên Gia Bảo Hựu quân của Tả Đô đốc Phạm Tu. Chủ tướng đó nghe nói họ Mạc.

-Phạm Tu thì ta không lạ gì, thời ông ta còn tại vị, ông ta là người duy nhất không sách nhiễu, không đòi của ton lót, cứ phép công mà làm. Có thể thấy, nếu ông ta chọn người hẳn là kẻ có thực lực. Nhưng chủ tướng của một quân mà mới đôi mươi thì lạ nhỉ? Tuổi đó sao làm nổi? Ắt Phạm Tu nâng đỡ hắn.

-Lâm tiểu thư có mối quan hệ chặt chẽ, nay lại thay cờ. Tiểu nhân nghĩ…

-Con gái ta từ bé đã không an phận, ta đồ rằng kẻ làm chủ tướng đó phải có gì mới khiến Uyển Như làm vậy. Ta muốn hỏi cho rõ.

Bởi thế Lâm Chí Hoà cho gọi Uyển Như về La thành, và lúc này ông đang chờ cô con gái yêu khiến ông nhiều phen trăn trở.

Uyển Như xuất hiện, nét mặt tươi như hoa. Con gái tuổi này đã nên thành thân mà con ông dường như chưa có ý định ấy.



-Như nhi vấn an sức khoẻ phụ thân.

-Thôi đừng có đa lễ, trong mắt con còn có người cha là ta hay sao?

-Phụ thân, sao người lại nói vậy. Như nhi lúc nào cũng nhớ mong phụ thân cả.

Lâm Chí Hoà vẫy con gái lại gần, Uyển Như kéo ghế ngồi.

-Nhớ mong ta ư? Con là con gái Lâm gia, cơ nghiệp này tổ tiên gầy dựng mấy đời vậy mà con bỏ đi, tự thay kỳ hiệu Vạn Xuân là có ý gì?

-Thuyền theo lái, gái theo chồng. Nay mai con làm thê th·iếp của người ta đâu thể dùng kỳ hiệu Lâm gia nữa hả phụ thân?

-Hử? Sao con gái của Lâm Chí Hoà này lại cam tâm làm thê th·iếp cho người? Đó là kẻ nào?

Uyển Như ngả đầu vào vai cha, đưa tay vuốt chòm râu bạc, thủ thỉ:

-Là do con chậm chân chứ không con phải là chính thất.

-Cái gì? Con gái Lâm Chí Hoà này muốn gả cho hoàng thân quốc thích còn được, sao lại chịu thiệt?

-Phụ thân đừng giận. Phụ thân muốn gả con cho đám công tử con quan thì có là gì? Làm thê th·iếp của một đại quan thì có là gì? Con đây muốn tự gả cho người sẽ ngồi trên ngôi cao chín bậc. Phụ thân, theo người thì làm Ái phi tốt hơn hay làm phu nhân của một ông quan?

-Cái gì mà Ái phi?

-Hẳn là cha đã cho người đi dò la nhưng chắc chắn không biết rõ sự tình. Con gái của phụ thân không phải hạng nữ nhi thường tình, con đã nhìn là trúng. Con đã đặt cược toàn bộ gia sản của con cho phu quân, à không, bậc đế vương của Vạn Xuân.

-Con ơi là con, con trẻ người non dạ, nhìn đời sao thấu.

Uyển Như thì thào kể cho Lâm Chí Hoà cặn kẽ mọi việc kể từ ngày gặp Chương, tận mắt thấy những gì Chương làm và dự tính của cậu.

-Ta đi nhiều rồi, ngoài sáu mươi đã nếm trải đủ đắng cay, thấy nhiều sự lạ song những gì con kể thật là ta chưa từng nghe. Một chủ tướng trẻ như vậy, quân ít như vậy lại có thể đánh bại kẻ mạnh hơn, còn ngang ngược bắt Vũ Ninh vương đền bù tổn thất.

-Ngày phu quân của con dẫn quân về La thành đuổi bọn Lý Long Xưởng và Tô Trung Từ. Phụ thân có tin không?

-Tô Trung Từ quân đông hai vạn, đã ăn sâu bén rễ nơi này gần ba chục năm nhờ ơn đức của Lý Nam Vương, chuyện này đâu phải nói khơi khơi được.

-Con có niềm tin ở phu quân của con. Ý con đã chọn, ngày nào đó phụ thân gặp mặt nhất định sẽ thấy con có mắt nhìn xa.



-Nói vậy con đã là người của hắn?

Lâm Uyển Như thoáng buồn:

-Con chưa, phu quân chỉ đồng ý con là người của huynh ấy. Đến chính thất còn chưa lập nữa. Con đến thứ ba có khi còn may, sợ là một hai năm nữa mới biết có khi xếp hàng chục mất rồi.

-Kẻ đó chẳng lẽ lại ma mị đến vậy?

-Chính nhân quân tử, con đây nguyện dâng mà huynh ấy không chịu. Huynh ấy chiếm Siêu Loại xong mới tính chuyện đó.

-Hừ! Con gái ta thật ngây thơ. Lý Lệnh công dù là một lão già an phận nhưng quân tướng hơn vạn người, làm chủ một vùng hơn chục năm, đâu thể nói lấy là lấy. Ta sợ con bị kẻ ấy lừa rồi.

-Có những bí mật con không thể nói với phụ thân nhưng con liệu rằng… Lý Lệnh công có khi Tết này không còn được đón xuân.

-Sao? Thiên Đức quân của con chưa đến ba nghìn.

-Huynh ấy đã hứa Tết này đón xuân với bọn con ở nơi mới rộng rãi. Đích thân huynh ấy đang dò la bố phòng Siêu Loại để tiến chiếm. Phụ thân, chúng ta là thương nhân, nếu chọn đúng chủ thì toàn chỗ tốt.

-Ta biết Phạm Tu, ông ta là một tướng tài, có thể làm lên nghiệp lớn. Uy danh của ông ta nay vẫn còn.

-Tả Đô đốc Phạm Tu là chỗ dựa của huynh ấy nhưng gần đây huynh ấy đã tự lập được rồi. Con giúp một tay, có thêm vài người khác bí mật giúp sức nữa thì quân mau lớn mạnh không ngừng. Phụ thân ở kinh thành không hay biết, cũng như bao người cứ chú ý đến Thiên Gia Bảo Hựu nhưng thật ra đó chỉ là cây cao đón gió. Thiên Đức mới thật là tiêu điểm. Trong một năm từ hai bàn tay trắng, với ba trăm sĩ tốt do Thiên Gia Bảo Hựu cấp mà huynh ấy nay có gấp mười, trong đó hơn hai phần là địch quân theo dưới trướng. Phụ thân từng thấy những việc đó chưa?

-Đất Giao Châu chẳng lẽ có kỳ tài?

-Phụ thân nên tìm hiểu và sớm ủng hộ. Huynh ấy là người trọng thương nhân, không thích mấy ông hủ nho. Người có tài bất kể xuất thân đều tin dùng và… những thứ con đang buôn bán bây giờ đều do huynh ấy làm ra cả.

-Ồ! Thật sao?

-Còn nhiều binh khí bí mật sợ là Hoa quốc còn chẳng có. Tả Tướng quân Kiều Công Ngạn với bốn nghìn tinh binh b·ị đ·ánh tan chỉ trong một khắc, Kiều Công Ngạn may còn nhặt mạng được, giờ bảo ông ta đánh sang sông sợ là… phụ thân cho ông ta mười hòm vàng ông ta cũng chẳng dám.

-Ta tin ở con nhưng thật mạo hiểm. Thương nhân mà dây vào đấu đá giữa các sứ quân sẽ tiệt đường làm ăn mất.

-Phụ thân muốn thì thiếu gì cách, nếu ủng hộ sớm chắc sẽ hơn kẻ chậm chân. Như nhi biết một thương nhân nhanh tay sẵn sàng hiến toàn bộ gia sản mà phu quân còn không nhận.

-Như nhi của ta trong quân đó làm gì?

-Như nhi vẫn lo buôn bán nhưng phục vụ chủ yếu nhu cầu của quân, tiền bạc đâu vào đó. Như nhi hiến gia sản của con nhưng phu quân không nhận, quy đổi thành cổ phần gì đó giao lại cho con. Việc buôn bán trong quân do con quản.



Uyển Như lấy ra miếng sắt nhỏ:

-Đây là quân hiệu thể hiện vị trí của Như nhi trong quân, quân có tám cái như này. Gọi là Đại đội trưởng, cấp bậc là Trung sỹ. Chức Đại đội trưởng này cũng tương đương với Tướng quân đó phụ thân. Thiên Đức quân lớn mạnh thì cấp, bậc chức vụ cũng sẽ vì vậy mà tăng.

Lâm Chí Hoà cầm miếng sắt ngắm một lúc rồi trả lại Uyển Như.

-Cách gọi cũng lạ nhỉ? Ta chưa từng nghe sứ quân nào sắp đặt như vậy.

-Chẳng giống ở đâu nhưng quy củ lắm, phụ thân. Đây… hôm trước con gặp phu quân, phu quân đưa cho Như nhi vật này, là miếng sắt có in hình hoa đào. Phụ thân giữ bên mình, nếu có dịp về bờ Nam sông Thiên Đức, trong vùng kiểm soát của Thiên Gia Bảo Hựu sẽ có tác dụng. Muốn vào quân doanh Thiên Đức sẽ có người đưa phụ thân đi. Miếng này đại diện cho việc phụ thân là người của phu quân. Ngày sau nếu phu quân dẫn binh đánh kinh thành phụ thân cũng khỏi lo, trưng ra thứ này thì đảm bảo gia sản không bị đụng đến một hạt thóc.

-Quyền lực đến vậy ư? Không phải Như nhi của ta nói vống đấy chớ?

-Thưa phụ thân, Như nhi đã tận mắt nhìn thấy Kiều Công Ngạn b·ị đ·ánh tan. La thành luỹ cao bốn trượng, dày hai thước cũng chẳng còn tác dụng nữa. Chỉ sợ quân sĩ và bách tính trong thành như cá trong rọ, thứ thần khí ấy có thể bắn qua tường thành, xa đến hơn một dặm.

-Đó là thứ gì? Sao lại có thể làm được?

-Như nhi nghe nói đó là Cự thạch pháo, một bí mật của quân Thiên Đức, người không phận sự không được mon men. Phụ thân nghĩ thử, Vũ Ninh vương vì sao phải cắn răng bỏ tiền bỏ gạo ra mua yên bình?

-Nếu những lời con nói là thật thì quả là ta nên thử một phen. Nhưng ta có thể giúp gì?

-Như nhi cần mua sắt, đồng và nhiều thứ khác trang bị cho quân. Như nhi cũng đang tìm t·àu c·hiến nhưng khó đem về được. Như nhi tính tìm toán thợ đưa về đó đóng chiến thuyền. Về lâu dài, phu quân vẫn để Như nhi lo kinh tài cho quân còn thuỷ binh đã có người.

-Ta có thể giúp Như nhi của ta tìm thợ, con cần bao nhiêu người?

-Càng nhiều càng tốt nhưng bí mật vẫn là hàng đầu thưa phụ thân. Phụ thân còn ở kinh thành, nếu chuyện này lộ ra sợ Tôn Trung Từ không để phụ thân yên.

-Ta biết chứ, ta không ưa Tô Trung Từ. Được, xem như ta chọn mặt gửi vàng vào tế tử chưa biết mặt. Kẻ mà con gái ta nhất nhất đi theo hẳn không tầm thường, chả biết hắn có trở thành đế vương hay không nhưng nếu con làm th·iếp cho một sứ quân cũng không tệ.

-Như nhi sẽ là Ái phi của bậc quân vương, sứ quân đã là gì.

-Con có niềm tin mãnh liệt như vậy mà lão già như ta lại hồ nghi thật là… người trẻ chí lớn. Ta sẽ bí mật giúp con, việc này tạm thời không nên để huynh trưởng của con hay.

-Đội ơn phụ thân, phụ thân đúng là phụ thân của Như nhi, là người Như nhi yêu nhất trần đời.

-Thôi thôi! Con về đây hẳn có ý đồ đem gia sản Lâm gia đi hả? Con ơi là con. Ta cưng chiều con quá đâm ra hỏng rồi.

-Là Như nhi muốn phụ thân có chỗ tốt mà.

Lâm Uyển Như đã kéo Lâm gia đặt một chân vào Thiên Đức quân như vậy. Tài lực, vật lực bằng cách này hay cách khác âm thầm đổ về Thiên Đức quân kéo theo đó nhân lực có chất lượng được tuyển chọn.

Vùng đất do Thiên Đức đứng chân cứ qua mỗi ngày lại thêm chật chội, bí bách.