Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 127: Thích khách




Chương 127: Thích khách

Lễ cầu siêu cho binh sĩ trận vong ở Linh Sơn cổ tự được lùi lại trùng ngày mùng 1 tháng Chạp. Chương không muốn lộ mặt nơi đông người nên dự định sẽ đến chùa thắp hương vào chiều muộn. Càng nhiều người biết mặt Chương thì đội Thần Vũ lắm việc mà Chương thì không muốn Thiên Bình thêm việc.

Là chủ tướng, dù Chương không muốn thì quân càng đông, dân càng nhiều thì đội Thần Vũ theo đó mà lớn dần. Chủ tướng là linh hồn của một đội quân, Phạm Tu, Bỉnh Di hay những đầu lĩnh khác đều ý thức rõ việc bảo vệ cho Chương.

Thiên Bình thì không cần ai nhắc.

Trước khi Chương đến Linh Sơn cổ tự, mấy chục nữ binh đã có mặt giả trang thành thôn nữ lẫn trong những người lên chùa.

Quân phục của Thần Vũ gồm khăn vàng buộc trên đầu thêu hình hổ trâu cách điệu, có mũ che tai kèm khẩu trang bằng vải che mặt. Áo ngũ thân cổ tròn đứng màu vàng, quần màu vàng dài gần mắt cá chân, dây vải màu vàng làm đai buộc ngang eo. Hộ tâm phiến dành cho nữ làm bằng sắt che trước ngực, trời lạnh vận thêm lớp áo trấn thủ và áo khoác tối màu.

Tất cả nữ binh đều phải đi giày cói.

Thời điểm này nỏ Liên Châu đã được trang bị nhiều, song để đảm bảo bí mật, phần hộp đựng tên, cơ bẩm hay chi tiết quan trọng đều được bọc vải đen. Trường hợp khẩn cấp, giật mạnh miếng vải, nâng nỏ là bắn ngay được. Bên hông nữ binh nào cũng giắt thêm đoản đao.

Có thể nói, những cải tiến đầu tiên Chương đều dành cho đội Thần Vũ. Chỉ huy các đội thuộc Thần Vũ cũng như các đội khác có thêm mũ đâu mâu bằng sắt che gáy và hai bên má. Đặc biệt, toàn bộ Thần Vũ được ưu tiên trang bị chiến mã.

Chập tối, Chương, Duệ, Uyển Như và Thiên Bình cùng hơn trăm nữ binh đến chân Linh Sơn cổ tự. Chương vận K20 đội mũ mềm không khoác áo choàng bắt đầu leo 99 bậc thềm đá. Hai bên lối dẫn lên chùa đều thắp lồng đèn trắng.

Lại nói về Trịnh Lam Khuê, nửa đêm rời Lý phủ với ba tì nữ cùng nghĩa huynh Lý Công Thành và mười lăm thuộc hạ thân tín bằng nhiều cách giả trang khác nhau đã thâm nhập được vào vùng Thiên Gia Bảo Hựu kiểm soát dưới nhiều vỏ bọc.

Lam Khuê và Công Thành muốn trừ khử chủ tướng của Thiên Đức nhưng chưa thể thâm nhập gần bản doanh. Sau khi Thiên Đức đóng trại ở nơi vừa kiểm soát, Lam Khuê và Công Thành nghe phong thanh Linh Sơn cổ tự làm lễ cầu siêu. Trong chùa người ta cũng nói Mạc chủ tướng sẽ đến dâng hương. Nhiều người mới đến muốn biết mặt chủ tướng nên nấn ná ở lại song mãi đến chiều vẫn chẳng thấy nên từ bỏ ý định.

Lam Khuê từng đến chùa, nghe tin này không thể bỏ qua, cùng Lý Công Thành dẫn người trà trộn tìm nơi kín đáo ẩn nấp sẵn sàng đồng quy vu tận với kẻ địch. Lam Khuê muốn trả ơn nuôi nấng của Lý An, muốn trừ hại cho dân Siêu Loại.

Lam Khuê ngồi trong chính điện tụng kinh niệm Phật từ sớm, thấy có mấy nữ binh vào nói gì đó với vị cao tăng, cao tăng rời chính điện. Lam Khuê nhìn y phục màu vàng đoán chủ tướng Thiên Đức đã đến, mau chóng ra ngoài sân chùa rồi lỉnh mất sau những lùm cây.

Lam Khuê dùng giáo thành thục nhất nhưng không có nghĩa cô nàng không biết sử dụng phi đao. Vì điều kiện, Lam Khuê chỉ đem giấu được ba phi đao tẩm thuốc kịch độc, dao nhọn giấu trong người và trường côn trong lùm cây.

Bọn Công Thành đều có dao nhọn, đoản đao chôn giấu kỹ. Cả bọn thống nhất á·m s·át Mạc chủ tướng ngay lối lên sân chùa vì lối đi hẹp, hai bên nhiều cây cối, tiện ẩn nấp.

Lam Khuê ẩn mình sau một lùm cây, đã nhìn thấy bóng dáng chủ tướng Thiên Đức vận y phục tối màu đi trước, sau chừng hai bước bên hữu là hai cô gái. Nữ chỉ huy đội mũ đâu mâu sát bên tả.

-“Một kẻ lòng lang dạ sói, hắn quả nhiên chỉ dùng nữ nhân vây quanh. Hôm nay là ngày tận số của ngươi, bổn cô nương quyết tiễn ngươi xuống suối vàng.”

Chương đặt chân lên một bậc thềm đá bỗng nghe Thiên Bình thét lớn:

-Thích khách!

Cùng lúc ấy Lam Khuê nhảy vụt ra nhắm thẳng vào Chương vung tay, khoảng cách chừng hơn bốn trượng. Thiên Bình phản ứng mau lẹ, ngả người ra sau đồng thời đạp vào hông của Chương khiến cậu ngã dúi về trước nhưng mũi phi đao vẫn kịp sượt qua bắp tay trái của Chương. Mũi phi đao thứ hai, Lam Khuê phóng đến bị khiên gỗ của một nữ binh nằm đè lên Chương che chắn. Mũi thứ ba bị Thiên Bình dùng gậy đánh văng rơi xuống bậc đá.



-Bảo vệ chủ tướng!

Hàng chục cô gái trước sau sáp lại giơ khiên gỗ quây bọn Chương, Duệ và Uyển Như vào giữa.

Thiên Bình chạy hai bước lấy đà nhún người nhảy lên tay vịn bằng đá bật lên cao truy đuổi Lam Khuê thì đụng Công Thành cản địa.

Quang cảnh trở nên nhốn nháo.

Những nữ binh phía sau nghe thích khách liền tản ra hai bên, thuộc hạ của Công Thành từ sau các lùm cây nhảy ra, trong phút chốc trở thành nhím.

Công Thành vừa đánh với Thiên Bình vừa lùi về phía sân chùa. Thiên Bình nổi điên liên tục tung sát chiêu nhưng Công Thành cũng chẳng phải dạng vừa.

Uyển Như thấy áo ở cánh tay Chương có vết rách vội nghiến răng xé toạc.

-Anh không sao mà, khó thở quá!

-Phi đao có độc! Mau đưa chủ tướng lên chùa.

Uyển Như hét toáng, Chương chỉ thấy v·ết t·hương nhỏ như vết dao cứa nhưng cách mà Uyển Như phản ứng khiến cậu ngạc nhiên. Cô nàng vớ lấy đao xén luôn bộ sườn xám đang vận buộc chặt phía trên v·ết t·hương và hô nữ binh di chuyển. Phía trên dồn lại vì sát thủ liều c·hết đánh với nữ binh. Sân chùa nhốn nháo, chẳng biết ai ta ai địch nên nữ binh chưa dám hạ thủ.

-Chúng bay dám cả gan hại chồng bà, nay bà đại khai sát giới.

Uyển Như trở thành một người khác, cô nàng xé cao một bên váy áo, giật luôn đoản đao của nữ binh bên cạnh nhún một cái nhảy lên cột đá rồi nhanh như sóc đã lên được sân chùa.

-Sao… sao cô ấy có thể làm được vậy?

Chương trợn mắt hỏi Duệ, Duệ cũng ngơ ngác không hiểu.

-Cô… cô ấy biết…

Chương cảm thấy hơi hoa mắt, có thể vì trời nhập nhoạng.

Uyển Như lên được sân chùa, thấy nữ binh đang đối chiến với một nam nhân ngay trước mặt liền thét gọi nữ binh lùi lại. Đoạn cô nàng giơ đao chỉ mặt đối phương, mắng:

-Bà mất nửa năm trời làm thục nữ, nay phu quân của bà có mệnh hệ gì bà sẽ cho chúng bay sống không bằng c·hết.

Dứt lời liền múa đao sáp vào đánh trong con mắt thập phần ngạc nhiên của bao người. Sau vài chiêu, Uyển Như đánh văng đao của đối phương và tặng thêm hai cước vào chỗ hiểm khiến địch thủ nằm bất động, hồn vía lên trời.

Lam Khuê nhào đến với trường côn đánh với Uyển Như. Do đã giả trang cộng với tối trời nên chưa ai nhận ra Lam Khuê nhưng có người mau chóng nhận ra, ấy là Thiên Bình bởi bấy lâu cô luôn có địch ý với Lam Khuê.



-Ả đó là gian tế Siêu Loại, là nghĩa nữ của Lý An, để em.

Thiên Bình và Uyển Như cùng nhắm Lam Khuê mà đánh, mỗi chiêu tung ra đều muốn lấy mạng đối phương. Lam Khuê thối lui, dần vào thế hạ phong muốn tìm đường thoát thân.

Lý Công Thành bị hàng chục nữ binh vây đánh không biết đằng nào chống đỡ, bị trúng tên vào bắp tay đồng thời lãnh trọn một cú thúc đầu gối vào ngực, còn đang lảo đảo thì đao đã kề cổ. Bọn thuộc hạ kẻ c·hết kẻ b·ị t·hương. Ba tì nữ theo sau Lam Khuê đã bị hạ một, hai người còn lại cũng bị quây kín song vẫn liều c·hết chống cự.

-Đừng… đừng… g·iết cô ấy…

Chương vừa được dìu lên đến sân chùa, thều thào:

-Duệ, Duệ… đừng g·iết cô ấy…

Duệ cuống cuồng hét lớn:

-Đừng g·iết ả Bình ơi, anh Chương bị trúng độc rồi, mau cứu anh ấy.

Thiên Bình và Uyển Như nhảy vội khỏi vòng chiến hốt hoảng chạy đến, Chương cầm vội tay hai cô gái, giọng yếu ớt:

-Đừng g·iết… g·iết cô ấy em nhé. Đừng…

Rồi ngất lịm.

Bọn Thiên Bình không hẹn mà cùng oà khóc túm lấy áo Chương lay mạnh. Cao tăng Thích Viên Chiếu đến gần bên, đặt tay lên phần cổ của Chương, xem v·ết t·hương rồi bảo:

-Mau đưa chủ tướng theo bần tăng.

Thiên Bình đứng bật dậy rẽ nữ binh đang vây Lam Khuê rồi chỉ mặt mắng:

-Ả tiện nữ đáng c·hết, anh ấy đối với ngươi không tệ, có đồ tốt cũng làm cho ngươi vậy mà ngươi cố ý s·át h·ại anh ấy. Nếu anh ấy có mệnh hệ gì ta sẽ tùng xẻo ngươi, ả khốn.

Lam Khuê nhướng mày cười nhạt:

-Hắn là kẻ đáng c·hết, bổn cô nương đã thay trời hành đạo, tâm nguyện đã thành, muốn chém muốn g·iết tuỳ các người.

Dứt lời liền ném trường côn xuống sân chùa.

-Anh ấy không cho ta g·iết ngươi, tội c·hết thì tha nhưng ta sẽ cho ngươi sống không bằng c·hết. Ta ngứa mắt ngươi lâu rồi, rơi vào tay ta thì ngươi sẽ cầu được c·hết. Trói lại.

Thiên Bình bỏ mũ đâu mâu, hất hàm hỏi:



-Ả khốn nhớ ta chứ?

Lam Khuê thoáng giật mình.

-Ngươi là…

Thiên Bình nhào đến túm lấy cổ áo Lam Khuê, cố nén giận:

-Chính ta đây, nếu biết có ngày này ta đã cho ngươi một đao ở làng Ngũ Vạn. Nhưng không sao, ngươi hãy cầu trời cho chủ tướng không sao, nói mau, ngươi đã dùng độc gì? Thuốc giải đâu?

-Thì ra là ngươi à? Hừ… thảo nào ngày đó ngươi đã có địch ý với ta.

-Nói mau, thuốc giải đâu.

-Không có, bổn cô nương xác định một đi không trở lại cần gì thuốc giải.

Thiên Bình tát Lam Khuê liền hai cái với tất cả sự căm phẫn.

-Anh ấy cứu ngươi khỏi bọn c·ướp, vì ngươi mà b·ị t·hương, ngươi dám làm vậy.

Lam Khuê ngó Thiên Bình trân trân, hỏi:

-Ngươi đang nhắc đến kẻ nào?

-Ngươi là ả tiện nhân ngu độn, Mạc Thiên Chương chính là chủ tướng Thiên Đức. Đến giờ ngươi vẫn chưa hiểu ra ư? Chính anh ấy đã nhặt cho ngươi một mạng.

-Hừ! Ngươi đừng lừa ta, ta không dễ mắc mưu đâu. Ngươi cũng là tiện nhân.

-Sao? Ngươi không tin ư?

Thiên Bình mắt đỏ hoe, túm cổ áo Lam Khuê kéo đi, luôn miệng mắng:

-Ngươi thật ngu độn. Nếu anh ấy có làm sao thì ngày mai chúng ta sẽ san bằng Siêu Loại, chó gà không tha.

-Ngươi đừng cố vô ích, chỉ thần tiên mới cứu được chủ tướng của các ngươi thôi.

Thiên Bình dừng chân quay ngoắt lại, mím môi nén giận:

-Ta nói rồi, anh ấy có bề gì thì Siêu Loại chỉ còn cái danh mà thôi, và ngươi, nghĩa nữ của Lý An, ta sẽ lột đồ ngươi treo lên cột. Ngươi có thể t·ự s·át nhưng thây của ngươi cũng không yên đâu. C·hết thì dễ lắm, c·hết không được mới khó. Ngươi tưởng mình ngươi biết dùng độc ư? Ta có thể và sẽ khiến ngươi sống không bằng c·hết. Thiên Bình này thề với cao xanh.

-Một con ả si tình. - Lam Khuê cười khẩy. - Ta có gan đến đây thì ta không còn thiết tha gì nữa, ngươi muốn làm gì cứ làm.

Căn nhà ngang lợp mái tranh chật kín người đứng ngoài sân. Thiên Bình được nhường lối, kéo Lam Khuê đang bị trói giật cánh khuỷu theo sau. Giữa hàng trăm cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, Lam Khuê thản nhiên cười nhạt.