Chương 143: Cầu hôn
Chương 143: Lời cầu hôn
Trở lại với Chương vào trưa ngày 1 Tết, cậu theo Lam Khuê về nhà bà Cả Ngư, thấy ban thờ hương khói đủ đầy, mâm cơm dọn sẵn. Thắp thêm nén hương rồi Chương ngồi xuống định chén luôn vì bụng dạ đương còn cào. Thấy Lam Khuê cứ đứng đối diện cạnh mân mê gấu áo, Chương bảo ngồi xuống cùng ăn, cô nàng nói không thể ăn chung mâm với chủ tướng và người đã có vợ.
-Đêm qua ta nói rõ cả rồi, tiểu thư đâu phải kẻ hầu mà đứng đấy. Đây cũng là nhà của tiểu thư còn gì. Cô không ngồi cùng ta ăn sao ngon? Ngồi đi.
Chương ăn còn Lam Khuê lặng im ngồi gắp thức ăn đầy bát cơm trắng cho cậu trong khi chả đụng đũa vào bát của mình.
-Mới ngày đầu năm phải tươi tỉnh lên chứ. Tiểu thư vui thì ta mới vui được. Sáng nay hẳn Lý phủ bên Siêu Loại đã nhận được cơi trầu ta gửi dạm ngõ. Là chủ ý của ta, ta muốn vậy còn… Trịnh tiểu thư có bằng lòng hay không ta nào dám ép. Bấy lâu nay ta vẫn nói, ta không coi tiểu thư là kẻ dưới, tiểu thư còn lạ gì.
Lam Khuê nghe có cơi trầu gửi đến Lý phủ liền thẹn ra mặt, bàn tay múc canh lóng ngóng, ánh mắt ngại ngùng không nhìn thẳng.
-Giờ này chắc Lý Công Thành với đám thuộc hạ đã được thả cho về Siêu Loại rồi. Ta hy vọng tiểu thư hiểu thiện ý của ta nhưng cũng đừng vì thế mà hàm ơn gì sất. Ta chỉ đơn giản muốn Trịnh tiểu thư vui lòng, với lại ngày hôm qua tiểu thư cũng tả đột hữu xung. Xem như ta trọng thưởng cho quân vậy, nhé. Đừng nghĩ ngợi.
Bấy giờ Lam Khuê mới ngẩng lên nhìn Chương, Chương tròn mắt nhìn lại, nhoẻn miệng cười rồi và cơm tiếp.
-Có thật anh muốn lập ta làm thê th·iếp hay không?
Chương thản nhiên đáp:
-Mỹ nhân như tiểu thư thiếu gì kẻ muốn, ta cũng thế. Nhưng ta có những suy nghĩ khác, tiểu thư thuận thì ta là kẻ may mắn, không thuận ta vẫn đối đãi tử tế. Sau khi ta chiếm Siêu Loại xong nhất định sẽ trả tiểu thư về Lý phủ.
-Anh… anh có đến ba thê tử rồi, người nào cũng sắc nước hương trời, tài trí hơn người còn muốn… muốn lập thêm ta chi nữa?
-Mỹ nhân không ai giống ai, Trịnh tiểu thư là Trịnh tiểu thư. Ta thích ai thì ta nói ra còn người đó có thích ngược lại hay không ta tuyệt không ép. Ta có ba thê tử xinh đẹp rồi, có thêm một cô nghiêng nước nghiêng thành nữa có sao?
-Đàn ông trong thiên hạ kẻ nào không tham danh vọng, tiền tài thì đam mê tửu sắc.
Chương gật gù đồng tình:
-Nếu không tham thì nữ nhân lại chê kẻ đó không có chí tiến thủ.
-Nhưng anh thực tham quá!
Chương khẽ nhún vai, tỉnh bơ nói:
-Ta cũng biết điều ấy nhưng… chịu thôi. Tiểu thư mau ăn đi, cơm canh nguội hết bây giờ.
-Nếu… nếu ta nguyện ý… nguyện ý gả cho anh thì… thì anh sẽ coi trọng ta chứ?
Chương dừng việc ăn lại, nhoẻn miệng cười với Lam Khuê:
-Tiểu thư là vợ của ta tất nhiên ta phải xem trọng chứ. Vợ của ta không giống vợ kẻ khác, ấy là ăn cùng mâm, ở cùng chỗ, không có chuyện ta là chúa mà vợ như kẻ hầu.
Lam Khuê đỏ mặt, vội buông đũa quay nhìn ra cửa. Chương, người vừa mới trở thành đàn ông sớm nay sau hai lần leo núi thành công, thấy vậy liền buông đũa đứng dậy, đến trước mặt Lam Khuê quỳ một gối xuống, nói:
-Trịnh Lam Khuê, anh muốn em trở thành thê tử của anh, anh hứa sẽ yêu thương và đối đãi với em tốt nhất có thể. Bây giờ và sau này cũng vậy. Em hãy cho anh một cơ hội để thể hiện tấm chân tình.
Lam Khuê thấy Chương quỳ gối trước mình liền tá hoả đứng bật dậy kéo Chương đứng lên.
-Chủ tướng đừng làm vậy, trong quân Thiên Đức không có lệ quỳ.
-Là ta đang cầu hôn nữ nhân của ta, điều này nên làm. Trịnh tiểu thư, em đồng ý nhé?
Trịnh Lam Khuê bẽn lẽn gật đầu, Chương nâng cằm cô nàng lên rồi hôn nhẹ một cái lên môi. Lam Khuê lập tức ôm chầm lấy Chương thút thít, Chương vỗ về một lúc mới thôi. Ngó trước nhìn sau, Chương đóng sập cửa nhà, bế Lam Khuê vào trong buồng khám phá thêm ngọn núi thứ hai. Lam Khuê lần đầu tiên trải qua những cảm xúc lạ kỳ, khắp người rạo rực, quên luôn thuần phong mỹ tục từng được học. Trao thân cho người đàn ông mà cô mong nhớ bấy lâu nay không chút do dự. Trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
-Em đã là người của anh rồi, sau đừng gọi em là tiểu thư nữa được không?
Lam Khuê thì thào bên tai Chương. Cậu bế cô gái lên hôn mạnh một cái rồi nói:
-Từ giờ phút này em có muốn anh cũng chẳng gọi là tiểu thư nữa. Chiếm được Siêu Loại anh sẽ lấy em làm vợ.
Một câu anh, hai câu em ngọt ngào, Chương lại leo núi thêm lần nữa.
Tuổi trẻ thật mãnh liệt!
Ân ái xong xuôi, đôi cẩu nam nữ mở cửa ngồi ăn cơm, có khác chăng là Chương ngồi ăn còn Lam Khuê ngồi trong cạnh bên ngả đầu ôm lấy cổ anh chàng.
Chương còn nghĩ, nếu biết sướng thế này không nên dằn lòng làm gì. Nếu hai cô đã trao thân rồi, cũng phải nghĩ xem có nên… chiều nốt hai nàng vợ chưa cưới kia luôn không. Chả có biện pháp tránh thai nào, trúng thì chửa mà chửa thì đẻ, có sao đâu. Chương dư sức lo cho bốn người vợ.
-“Bố mẹ ở nơi nào đó mả biết có đến bốn nàng dâu thì sao nhỉ? Có sợ hãi mà ngất không. Cô nào cũng đẹp như này ắt cháu chắt sẽ thành hoa khôi với hotboy hết lượt.”
Thiên Bình và Duệ từ làng Nhất Vạn trở về vào chiều muộn, cô nào cô nấy mặt tươi hơn hoa, gặp ai cũng cười còn hơn Liên Xô được mùa. Lam Khuê chả biết vì sao chưa lên đèn đã ngủ ngon lành còn Chương ở ngoài lán nhỏ uống trà với bọn Lạc Thổ. Thấy bọn Thiên Bình đến, đám Lạc Thổ, Trương Lôi rút êm vào làng Đường Vỹ tìm đối thủ nâng chén.
Thiên Bình và Duệ mỗi người ngồi một bên, ngả đầu vào vai anh chồng vừa mới dạm ngõ tranh nhau tíu tít kể chuyện.
-Mới dạm ngõ thì có được làm chuyện ám muội khi tắt đèn không nhỉ? Anh thực tò mò.
Hai cô nàng nghe vậy im bặt nhìn nhau không dám thở mạnh. Mãi sau Duệ nói:
-Chưa chính thức là vợ chồng mà… mà làm thế em sợ người ta dị nghị.
-Anh chỉ muốn biết hai thê tử ngàn vàng của anh có muốn hay không thôi chứ anh có làm gì đâu.
-Em muốn! - Thiên Bình đáp ngay. - Mẹ em bảo đã xem anh là tế tử rồi, mẹ cũng đã xin trước linh vị tiên vương, bảo rằng trai gái ở cạnh nhau khó giữ mình, ngặt vì thời cuộc chưa cưới được nên đại nghiệp thành cưới sau cũng chả sao.
-Mẹ chúng ta thật cấp tiến nhưng mà sao lại phải xin tiên vương? Ông ấy có phải cha của chúng ta đâu nhỉ?
-Nhưng cô Dung từng là Quý phi nên làm vậy cũng không lạ. Tiên vương là minh quân, là cha mẹ của dân mà anh.
-Ừ! Cũng phải. Thôi, hai nương tử mau đi nấu cơm, tối nay chúng ta đi chúc Tết trong làng, sáng mai còn dâng hương ngoài nghĩa trang nữa.
Hai cô gái nấn ná thêm một chút, mãi đến khi bị vỗ cho vài cái vào mông mới vội vã rời đi vì sợ Chương sẽ làm càn. Lúc chưa dạm ngõ, hai nàng sợ vuột mất con cá, giờ dạm ngõ xong rồi, thiên hạ biết hai nàng sẽ là vợ của Chương thì hai nàng lại xấu hổ. Nhất thời chưa quen.
Có điều, Chương mới khám phá hai ngọn núi trong mười hai giờ nên hãy còn để dành hai tiên nữ này.
Bao ngày lao động trí óc lẫn chân tay, Tết này Chương mới có chút thời gian và cậu muốn dành trọn cho mấy cô gái cả năm đã vì mình mà không ngại gian khó hiểm nguy. Ngoài ăn uống, Chương nghêu ngao hát phục vụ mấy cô gái, những bài hát ấy được Duệ chép lại vào một cuốn sổ.