Chương 358: Chằm Dạ Trạch
Phạm Bỉnh Di, Trần Nhật Tôn và Cao Mộc Lân có mặt lúc chiều muộn. Phạm Bỉnh Di tỏ ra ái ngại khi một lần nữa Chương phải đích thân lo những việc đáng ra của Ty Công an. Chương vô vai Bỉnh Di nói nhỏ:
-Anh em mình rồi cũng sẽ già, đận này đem những người trẻ theo để họ thêm chút kinh nghiệm. Anh chọn được có thân tín nào làm mưu sĩ chưa?
Phạm Bỉnh Di đỏ mặt gãi đầu gãi tai, Chương cười khổ:
-Khả năng của anh thực tôi chẳng nghi ngờ nhưng anh phải chọn được mấy tay chuyên nghĩ mưu cho anh. Anh thấy Nguyễn Trung Ngạn thế nào? Cậu ta gốc Nghĩa Trụ Thượng, một tay khá đấy.
-Lấy người của ty khác liệu có được không?
Chương huých vai Bỉnh Di, hạ giọng:
-Làm công tác tư tưởng với cô Mộng Dao trước, anh nên tìm cách thuyết Trung Ngạn về làm trợ thủ cho anh, tôi sẽ duyệt cho. Này nhé, việc ấy coi như tôi chẳng biết gì.
Phạm Bỉnh Di hướng mắt ra cửa, thì thào:
-Chỗ cậu có mấy tay khá mà, thực mấy tay thư sinh hay ho đều vây quanh cậu hết lượt.
Chương chỉ vào mắt, nói:
-Do tôi có mắt nhìn người.
-Tôi cứ lo tay Ngạn để bụng chuyện cũ.
-Anh thi hành việc công làm gì có tình riêng, cũng chẳng ai hay chuyện cũ đâu mà anh lo.
-Được, được! Vậy tôi sẽ đề đạt. - Phạm Bỉnh Di cười. - Thú thực tôi muốn lập th·iếp mà ngại sư tử ở nhà. Cô ấy sinh hai đứa song nhất định không chịu đẻ thêm, hay cậu cho cô ấy thôi việc đi.
Chương lắc đầu:
-Thiên Bình, Duệ và chị Xuân chịu để yên chắc, anh đừng đẩy quả tạ cho tôi. Nhà anh một sư tử, nhà tôi đến mấy hỏi, tôi chẳng dại.
Ngay sau bữa tối, cả bọn ngồi họp trong huyện đường. Phạm Bỉnh Di, Cao Mộc Lân và Trần Nhật Tôn lần lượt báo cáo tình hình. Chương nghe xong, bảo bọn Như Hổ đưa ra những nhận định cá nhân.
Hoàng Như Hổ và Đoàn Như Hài nêu ý kiến, khắp ba huyện đều không có núi, chỉ có mấy quả đồi thấp không đáng kể. Vậy nên gian tế Đằng Châu trà trộn trong dân từ trước, đã có giấy tờ tuỳ thân, tự do đi lại thu thập tin tức. Những kẻ ấy ở đủ lâu, nhất định đã tạo được mạng lưới gián điệp sâu rộng.
-Không ngoại trừ viên chức trong các ty có người tiếp tay gian tế. - Như Hổ nói. - Bởi thế chúng nhắm đến mục tiêu có giá trị, những cá nhân được việc, năng nổ, có uy tín trong dân.
-Cậu có bổ sung gì không, Nhữ Hài?
-Dạ bẩm, tôi cũng chung nhận định như Hổ ạ.
Chương quay hướng sự chú ý đến Đào Sư Tích, anh động viên:
-Cậu mới đầu quân hãy còn nhiều thứ chưa quen nhưng ta rất thích nghe ý kiến của những người mới, xem có giống chủ ý của ta không.
-Bẩm Đại Vương, thưa ông Trưởng ty…
Chương tủm tỉm người giơ tay ngăn lại:
-Cậu thưa bẩm như vậy hết ngày, nói trực tiếp vào vấn đề, ở đây chúng ta bình đẳng.
Đào Sư Tích ngập ngừng đôi chút, đưa tay quệt mồ hôi lấm tấm lăn hai bên thái dương. Sự thật là anh chàng chưa thể quen với việc đứng trước người làm vương một cõi mà nói chuyện thẳng lưng được.
-Bẩm Đại Vương, tiểu sinh cho rằng chúng ta đang bị chúng nó lừa, bởi thế tìm mãi không ra kẻ thủ ác.
Hầu như tất cả mọi người đều chau mày, riêng Chương tươi cười động viên:
-Đúng đấy, cậu nói tiếp đi.
Thấy thái độ hài lòng của Chương kèm theo lời động viên, Đào Sư Tích cảm thấy tự tin hơn vài phần, anh chàng đến bên hoạ đồ Tế Giang và nói:
-Mộc Lân sĩ quan đại nhân đã phong toả toàn bộ bờ sông, như ngài cho biết, chiều dài phòng tuyến đến trăm dặm, gian tế nhất định biết việc này nên chúng sẽ chẳng dại thò đầu ra cho ngài bắt. Nếu tiểu sinh là gian tế, tiểu sinh phải ngoan ngoãn để hỏi bị để ý. Hiến Doanh trấn mặt Đông, kiểm soát ra vào rất chặt, nếu tiểu sinh muốn thoát về cũng gặp nguy hiểm. Mặt Tây đây ạ, theo ngả Nam Sách tưởng dễ nhưng lại khó vì dễ bị phát hiện bởi quân đồn trú và… và như anh Hổ cho hay, dân Nam Sách rất đơn thuần, họ trung thành với Thiên Đức và vùng này trước đây chẳng ai đoái do không mang yếu tố địa lợi, dân cũng nghèo.
Đào Sư Tích nói đến đây thì ngưng, cười gượng gạo, Chương động viên, anh chàng nói thêm:
-Gian tế có một lối rất thuận để ra vào Kim Động mà chẳng cần thông qua Hiến Doanh, đất Kim Động trải dài ven Xích Giang. Tiểu sinh đồ rằng đám gian tế phải ẩn náu gần sông hòng dễ bề t·ẩu t·hoát khi có động.
-Ty Công an phối hợp với quân trấn thủ Hiến Doanh đã rà soát dọc bờ sông chẳng thấy điều gì khả nghi. - Phạm Bỉnh Di nói. - Chúng ta cũng từng nghĩ đến khả năng như cậu nói và be bờ mé đó ngay từ đầu. Dân Tế Giang cũ nhìn chung đã thuận Thiên Đức sau đận Đằng Châu kéo sang.
Đào Sư Tích bối rối hướng ánh mắt nhìn ghế chủ soái. Anh chàng thấy Chương đang chăm chú lắng nghe và nụ cười vẫn thường trực trên môi.
-Đào Sư Tích nói đúng đấy, cậu ấy chưa có nhiều thời gian tìm hiểu nên nghĩ được đến đó là đáng tuyên dương. Tặng cậu ấy một tràng pháo tay chứ hả?
Đào Sư Tích vừa gãi đầu vừa luôn miệng cảm ơn mọi người đã động viên. Chương bảo Sư Tích chú ý đến tấm bản đồ huyện Kim Động ở bên cạnh, anh gợi ý:
-Cậu hãy xem kỹ địa hình và làng mạc ở phía Bắc của Hiến Doanh. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Bên cạnh Dương Cự Vọng có tay mưu sĩ họ Chu. Ta đánh giá cao tay ấy, hắn không phải người đơn giản.
Phạm Bỉnh Di, Hoàng Như Hổ và Trần Nhật Tôn đồ rằng Chương đã nhìn ra vấn đề vội vàng đứng bật dậy cầm đèn soi kĩ từng chi tiết trên tấm hoạ đồ hòng tìm ra điểm bất thường.
-Chỗ… chỗ này sao chẳng có tên làng mạc nhỉ? Chỗ này ạ!
Đào Sư Tích chỏ vào một điểm gần sông Xích Giang. Hoàng Như Hổ giải thích:
-Chỗ ấy là chằm Dạ Trạch, một khu đầm lầy rộng lớn lau sậy um tùm, trong chằm nhiều rắn độc, chẳng có đường đi lối lại vì bốn bề ngập nước. Tôi từng một lần chèo thuyền vào đó tính đánh bắt cá xong bãi quá phải quay ra.
Cao Mộc Lân bổ sung:
-Chằm ấy đi lại dùng thuyền độc mộc đi lại, phải dùng sào dài thay mái chèo mới đi lại được song rất khó khăn. Dân chúng quanh đó chẳng ai mò vào trong chằm. Tôi từng nghe các cụ cao niên kể bên trong chằm có gò nổi. Ngoài những người bắt rắn kiếm kế sinh nhai quả thực chẳng ai sinh sống ở nơi ấy.
Cao Mộc Lân vừa dứt lời, tất cả trố mắt nhìn nhau, dường như cùng lúc cả bọn có chung một suy nghĩ, đồng loạt quay lại nhìn Chương. Anh nhếch miệng cười gian xảo:
-Xem ra các người đã tìm ra hang rắn độc rồi.
-Bẩm Vương! - Nhữ Hài vạch một đường chéo trên hoạ đồ Tế Giang. - Như vậy chúng giương Đông kích Tây? Chúng phá quấy nhiều ở Nghĩa Trụ Hạ để ta nghĩ chúng từ bên sông qua?
-Hoặc có một khả năng khác! - Như Hổ lên tiếng. - Đây vốn là căn cứ chúng chọn từ đầu. Đám Dương Yên Thư và một số nhóm khác quả thực có theo lối sông Phú Nông thật.
-Tiểu… tiểu sinh đồ rằng nhóm Dương Yên Thư hành thích Thần phi khó thoát, kẻ bày mưu dự liệu kẻ b·ị b·ắt cung khai nên ngay từ đầu không cho bọn Yên Thư biết về chằm Dạ Trạch.
Trần Nhật Tôn nói:
-Đây mới chỉ là phán đoán, chưa lấy gì làm chắc bọn chúng ở trong chằm Dạ Trạch.
Chương rời ghế, chắp tay sau lưng bước ra cửa ngó nhìn trời, cả bọn đứng sau im lặng. Một lúc sau Chương nói chắc như đinh đóng cột:
-Chúng ta không kiểm soát thuyền bè đi ngang Hiến Doanh, đó là sơ hở. Bọn chúng chọn Dạ Trạch làm nơi ẩn náu thực rất thông minh, nơi ấy rất gần bản doanh của anh Lý Trí Thắng. Chúng có giấy tờ hợp pháp, nơi ấy vắng vẻ, dễ thoát ra sông, khó vào thám thính, nghĩ vậy thôi đã thấy vô cùng lý tưởng. Bắn rắn à?
Chương quay lại nhìn khắp một lượt, ánh mắt thoáng hiện sát khí. Anh gằn giọng:
-Theo sát tất cả những người bắt, buôn bán rắn rết, cá, chim. Phải bắt trọn ổ. Anh Lân!
-Dạ có!
Chương nén cơn giận:
-Những thằng dùng độc hạ sát người của ta, anh phải tặng chúng thứ độc chúng dùng, đừng có để bọn khốn ấy c·hết dễ dàng bởi một viên đạn hay nhát đao. Ta muốn chúng c·hết trong nỗi sợ hãi gậm nhấm tâm hồn từng khắc một.
-Rõ!
-Các anh ở lại bàn định thật kỹ kế sách, sớm mai đưa ta xem.
Dứt lời, Chương xoay người rời đi. Chẳng biết đây có phải lần đầu tiên Chương muốn g·iết người hay không nhưng anh thực muốn chứng kiến kẻ thù c·hết dần c·hết mòn. Chương rất căm giận kể từ khi hay tin Duệ bị hành thích, anh thực muốn đưa quân san bằng Đằng Châu. Nhưng may thay Chương không mất lý trí, anh không muốn hình tượng nhân từ đang gầy dựng có vết đen nào, cũng chẳng muốn Duệ day dứt nên hơn hai tháng trời trôi qua vẫn phải chôn giấu cơn giận dữ trong mình.
Thật sự Chương đã nhìn ra chằm Dạ Trạch bởi đó là một địa danh mà bất cứ học sinh nào cũng từng học qua song anh không vội đưa ra kết luận. Anh muốn chính những người theo anh phải thấy được điều ấy, đó là cách anh đào tạo người.