Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 361: Giết người không dao




Chương 361: Giết người không dao

Đám thích khách đẩy nhẹ cánh cửa chính, lần lượt nối đuôi nhau lách qua khe cửa. Một tên thích khách nép bên cửa chính cảnh giới. Một loáng sau, cánh cửa mở ra một cách vội vàng cũng là lúc một tiếng súng vang lên xé toạc màn đêm yên tĩnh. Mấy nữ binh cận vệ đã bò men theo dãy tường đất phía Đông khu nhà đã nổ súng tiêu diệt kẻ đứng canh cửa.

Đám thích khách luống cuống, giơ thanh đao sáng loáng trong tay lên trước mặt nhìn đằng Đông ngó đằng Tây. Chương đứng vụt dậy, Lam Khuê nhanh hơn, nàng nhảy vài bước đã đứng nơi góc khoảng sân lát gạch, chống giáo đánh cụp một tiếng. Nữ cận vệ ở cuối khu vườn đã chạy đến, cô nàng dùng đuốc châm lửa, loáng một cái hai bên sân gạch lửa cháy bừng bừng. Hoá ra các cô nàng cận vệ đã dùng vải tẩm dầu đặt dọc hai bên sân.

Năm gã thích khách vận y phục đen đeo khăn bịt mặt sau giây phút ngỡ ngàng nhất tề nhảy xuống sân muốn đánh Lam Khuê và Chương bởi mé bức tường có đến tám cô gái tay lăm lăm v·ũ k·hí. Lam Khuê thét lớn một tiếng, ngọn giáo trong tay múa tít định xông lên đối chiến bỗng thấy Chương giơ súng ngắn lên lạnh lùng bóp cò. Tiếng nổ đanh gọn ngay tức khắc hạ gục kẻ nhanh chân nhất bọn. Bốn thích khách sững người lại trong giây lát, Lam Khuê tận dụng thời cơ cùng nữ cận vệ xông lên đánh. Mấy cô gái bên phía bờ tường cũng rút đao nhảy vào tương trợ. Trong phút chốc, khoảng sân nơi hậu viện trở lên ồn ào bởi tiếng binh khí v·a c·hạm. Quân sĩ trong huyện đường nghe động kéo đến ngày một đông, bao vây vòng trong vòng ngoài đến mấy lượt. Vũ Mộng Nguyên và Đình Nghi Khúc rút kiếm lăn xả vào trợ chiến.

Thân thủ của đám thích khách không tệ. Lam Khuê, Vũ Mộng Nguyên và Đình Nghi Khúc đánh ngang ngửa với ba kẻ, kẻ còn lại đã thúc thủ bởi gần chục nữ cận vệ quây lại dùng giáo dài chọc cho không biết đằng nào mà đỡ. Nhờ trợ giúp của một nữ cận vệ khiến kẻ địch phân tâm, Lam Khuê dùng giáo đánh bay v·ũ k·hí trong tay đối thủ. Kẻ này lập tức bị binh lính xông đến đè nghiến xuống sân. Hai kẻ còn lại nhắm chống cự không được, định dùng đao t·ự s·át song không thành.

Kẻ nằm trên hiên nhà vẫn thoi thóp thở, kẻ trúng đạn súng lục đã quy tiên tự bao giờ. Bốn thích khách còn sống bị giật phăng khăn bịt mặt, quỳ gối giữa sân. Vũ Mộng Nguyên dí đuốc sát mặt từng kẻ nhưng binh sĩ không nhận ra chúng là ai. Binh sĩ khám người cả bọn, lấy được giấy tờ cùng một số gói giấy bên trong là bột mịn.

-Mong Vương thứ tội. - Vũ Mộng Nguyên nói. - Chúng tôi lơ là khiến Vương gặp nguy hiểm.

Chương vỗ vai Vũ Mộng Nguyên mấy cái kèm theo nụ cười khó hiểu, anh nói:

-Vây kín làng Nguyên Hoà. Cẩm Tú đâu? Cẩm Tú đâu?

Mộng Nguyên thưa:

-Dạ thưa, Cẩm Tú mới dẫn người đi đâu không rõ ạ.

Chương vỗ nhẹ lên đầu:

-Quên mất! Anh Khúc đâu?

-Dạ có tôi!

Chương rỉ tai:

-Lập tức dẫn người vào làng Nguyên Hoà, thu giữ tổ chim câu ở nhà ông Trưởng bạ. Bất cứ kẻ nào có ý chống đối g·iết ngay tại chỗ không cần lý do. Nhanh!

Đình Nghi Khúc vội vàng dẫn người cùng ông cụ Trưởng làng đi ngay.



Chương ngồi xổm trông nhân dạng bốn thích khách, anh cười khinh khỉnh ngoắc tay ra hiệu, Vũ Mộng Nguyên khom lưng chờ lệnh:

-Thằng này b·ị t·hương nặng! - Chương chỉ vào kẻ nhận mấy mũi giáo, máu không ngửng rỉ ra. - Đằng nào nó cũng c·hết. Anh lấy mấy gói bột chúng đem theo đổ vào miệng nó xem có phải thuốc độc không.

Vũ Mộng Nguyên tức khắc thi hành mệnh lệnh, kẻ xấu số bị bóp miệng, giãy giụa nhưng bất thành. Gói bột đổ vào miệng kẻ xấu số chưa được bao lâu gã đã trợn mắt, sùi bọt mép lăn đùng ra sân giãy vài cái rồi quy tiên.

Chương thản nhiên:

-Kịch độc nhỉ? Chúng mày nghĩ bản thân thông minh nhưng nay ra khỏi nhà có xem ngày không? Định g·iết ta hả? Chúng mày chưa đủ khả năng ấy đâu.

Ba tên thích khách nhìn Chương, ánh mắt tràn đầy lửa hận. Chương chẳng để tâm. Binh sĩ lấy ghế cho Chương ngồi, anh lần lượt xem từng tờ giấy thông hành có chữ ký của Vương Văn Trà và dấu mộc đỏ.

-Ở đây có ai đem giấy căn cước không?

Vũ Mộng Nguyên sai binh sĩ vào huyện đường lấy giấy căn cước của bất kỳ nhân viên nào. Binh sĩ đưa cho Chương ba tờ căn cước có kèm dấu vân tay của nhân viên trong huyện. Chương xem xét kỹ một hồi, đưa cho Vũ Mộng Nguyên nói:

-Đây là giấy tờ giả!

Vũ Mộng Nguyên giật mình:

-Dạ… nhìn đâu khác gì nhau ạ?

-Thứ nhất, chúng dùng căn cước có chữ ký của Trưởng Công an huyện Kim Động là có chủ ý. Giả như các anh ở đây tra xét, chúng đưa giấy tờ hợp lệ là xong, các anh có muốn đối soát cũng khó. Đây là một lỗ hổng cần lưu ý. Thứ hai, con dấu này nhìn rất giống dấu mộc của công an huyện Kim Động nhưng là giả, điều này chỉ Trưởng hoặc Phó Công an huyện mới biết do có quy ước riêng cho từng huyện trong việc làm dấu.

-Dạ! Còn chữ ký này chẳng phải của anh Trà hay sao? Tôi thân với anh ấy nên không nhầm được ạ.

-Anh còn không nhận ra được nghĩa là trình độ của chúng rất tốt. Chúng có người giả được chữ ký của người khác đấy.

Đoạn Chương hất hàm hỏi ba tên thích khách:

-Sao? Ta nói đúng chứ hả?



Một trong ba kẻ thay vì đáp lời liền nhổ nước bọt về phía Chương. Vũ Mộng Nguyên đứng ra chắn ngang, định bạt tai kẻ ấy, Chương ngăn lại.

-Đánh chúng sẽ làm anh đau tay, mau dùng thứ độc dược chúng đã dùng với Thần phi.

Ngay sau đó Vũ Mộng Nguyên cắm thẳng mũi tên tẩm độc vào cánh tay kẻ láo xược, thét lính áp giải kẻ ấy đến đại lao huyện đường.

-Mày là thứ độc ác, vô nhân tính. Mày nhất định sẽ c·hết không toàn thây, thằng khốn họ Mạc.

Chương thản nhiên ngoáy lỗ tai trong khi Vũ Mộng Nguyên tặng kẻ vừa mắng chửi Chương hai cái bạt tai nổ đom đóm.

-Ta c·hết toàn thây hay không hai ngươi cũng chẳng còn sống mà chứng kiến. Ta cũng chẳng cần hỏi cung chúng mày làm gì cho tốn thì giờ. Sao hả? Hoàng thương nhân báo tin gấp quá, chúng bay vội vàng hả?

Chương thở dài, nói với Lam Khuê:

-Em nhớ trọng thưởng Hoàng thương nhân thật hậu nhé! Nhờ anh ta mà ta còn mạng, phong cho anh ta chức Huyện trưởng.

-Dạ bẩm Vương, có thưởng cho Hoàng Lôi lão tiền bối luôn không ạ?

Chương phẩy tay:

-Tính sau, thưởng Hoàng thương nhân vì có công báo án cứu mạng ta. Còn hai thằng này…

Chương đứng dậy vươn vai, vặn người mấy cái, bảo Vũ Mộng Nguyên:

-Độc bọn nó đem theo hãy tìm hiểu đó là gì, trước mắt cứ tặng mỗi đứa một tiễn tẩm độc cho chúng nó c·hết dần.

Một trong hai thích khách rít lên:

-Hoàng Phiênnnn! Thằng chó đẻ!

Chương chỉ tay vào kẻ còn lại:



-Ta đổi ý, cho thằng này uống thuốc độc do nó mang theo, ta muốn xem nó giãy c·hết.

-Đại Vương tha mạng, xin Đại Vương tha mạng! Tiểu nhân sẽ khai, xin Đại Vương gia ân.

Chương lại ngồi xuống ghế:

-Như này nhé! Nếu hai đứa mày cung khai sự thật, ta sẽ cho án tù khổ sai 7 năm không ân xá. Chỉ cần một trong hai thằng chúng bay khai vênh nhau thì…

Chương nói với Mộng Nguyên:

-Giết cả hai thằng tại chỗ, bọn chúng vô dụng đối với ta. Hiểu chứ?

-Dạ, tôi hiểu ạ!

-Nhữ Hài, Sư Tích, Như Hổ đâu nhỉ?

-Dạ có chúng tôi!

-Giúp anh em lấy khẩu cung, thành thật thì án 7 năm, gian trá g·iết tại chỗ.

Dứt lời, Chương rời khỏi đám đông, anh vào huyện đường. Lam Khuê sánh vai, hỏi nhỏ:

-Hình như lần đầu tiên em thấy anh hạ sát thích khách quyết đoán như vậy. Ây da… em đúng là số đỏ.

-Là do em đẹp thôi, đỏ cái gì mà đỏ.

-Anh này! Nhưng mà công nhận anh ít có ác.

Chương tỉnh bơ:

-Để mà nói về cách thức g·iết người và h·ành h·ạ kẻ khác, anh sợ là Vạn Xuân này chẳng ai kinh khủng như anh.

-Bây giờ anh tính làm gì đây?

Chương ngẩng đầu nhìn bầu trời hãy còn tối đen:

-Chờ trời sáng sẽ có bản cung, hôm nay rất nhiều kẻ sẽ c·hết theo cách mà chúng vốn thành thục. Đối mặt với c·ái c·hết, những tên sát thủ không sợ nhưng chúng ghét bị phản bội! Một lũ thiếu não đáng thương.